Có lẽ do va đầu ngã mạnh, Thẩm Tri Hạ hiếm hoi mơ thấy con hẻm nhỏ nơi Nam Giao.
Chốn đó thật hỗn độn – nơi dơ dáy tồi tàn, nơi cái gì kỳ quái cũng có. Từng tốp ba tốp năm mấy tên lưu manh ngồi xổm ở "địa bàn" của mình hút thuốc; mấy chiếc loa phát thanh cũ kêu inh ỏi vang khắp khu; góc tường là nơi trú ngụ của những kẻ vô gia cư co ro, chẳng ai thèm để ý, chỉ làm bạn với ruồi nhặng.
Thẩm Tri Hạ cau mày, một tay bịt mũi, một tay đẩy cánh cửa gỗ mục nát, trong lòng chửi thầm. Cửa nhỏ đến nỗi thân hình gầy gò của cậu – giống như con mèo nhỏ mười tám tuổi – phải cố gắng lắm mới chui qua được.
Sau cánh cửa, người cậu thương đang ở đó. Thẩm Tri Hạ đẩy cửa bước vào, liền thấy gương mặt khiến người ta nhớ mãi không quên.
Tưởng Minh Trác hơn Thẩm Tri Hạ năm tuổi, khuôn mặt lạnh lùng, tóc húi cua, mặc chiếc áo ba lỗ đã giặt đến trắng bệch và dép lê — trông y hệt một tên lưu manh sống buông thả chẳng đoái hoài gì đến đời.
Thẩm Tri Hạ nhích từng bước đến bên cạnh anh, nhìn Tưởng Minh Trác vẫn cắm cúi tưới nước cho mảnh sân, chẳng buồn ngẩng đầu.
"Anh, sao anh không thèm nhìn em lấy một cái?" Thẩm Tri Hạ, trên người phảng phất mùi nước hoa sang trọng, hoàn toàn đối lập với khung cảnh rách nát xung quanh.
Tưởng Minh Trác đáp, "Trẻ con, anh không có thời gian chơi với em. Tránh qua một bên."
Anh giơ tay tưới nước khắp sân, trong làn nước long lanh, dáng vẻ cứng cỏi như cây bạch dương trẻ mọc thẳng giữa sân trường, vừa ngay thẳng vừa lạnh lùng.
Thẩm Tri Hạ đặt cặp xuống, quen thuộc ngồi lên chiếc ghế gỗ nhỏ. Cậu lôi sách tiếng Anh ra bắt đầu học từ vựng.
"Em học lớp 12, thi đại học xong là còn bốn năm đại học..."
"Em nói cái đó cho anh nghe làm gì?"
"Em học xong đại học là có thể dọn ra ngoài sống. Đến lúc đó, chúng ta sẽ sống chung mà."
Thẩm Tri Hạ cười như con hồ ly nhỏ trộm được thứ gì đó quý giá, nhẹ nhàng đánh cắp ánh nắng cả một mùa hè. "Tưởng Minh Trác , em cho anh một mái nhà nhé."
Nửa đêm tỉnh giấc, gối ướt đẫm. Thẩm Tri Hạ ngơ ngác nhìn trần nhà. Trong giấc mơ, đôi mắt long lanh của Tưởng Minh Trác làm tim cậu đau nhói.
Khi đó, có lẽ Tưởng Minh Trác đang rất vui.
Thẩm Tri Hạ quay đầu nhìn, mới nhớ ra hôm nay họ đã làm hòa... Tưởng Minh Trác đang yên lặng ngủ bên cạnh, hàng mi dài rũ xuống không còn lạnh lùng và cứng cỏi như ban ngày trông lại có chút tội nghiệp.
Phải rồi, bị mình quấn lấy như thế, đúng là đáng thương thật. Thẩm Tri Hạ xoay người, lặng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ ngủ yên của anh.
Cậu không ngờ Tưởng Minh Trác lại chịu quay về bên mình, càng không ngờ anh còn bằng lòng ngủ chung một giường với cậu.
Thẩm Tri Hạ cứ nghĩ mình sẽ cần rất lâu, rất rất lâu mới có thể bù đắp lại những vết thương giữa hai người. Nhưng Tưởng Minh Trác lại bất ngờ quay về, khiến cậu vừa mừng rỡ vừa lo sợ.
Khi Tưởng Minh Trác nằm ngay bên cạnh, Thẩm Tri Hạ trong đầu đã tưởng tượng đến cả trăm lần, suy nghĩ cả vạn tư thế " trên giường ".
Thế nhưng, đến cuối cùng, cậu lại không dám chạm vào anh.
Cậu sợ, sợ Tưởng Minh Trác sẽ từ chối. Ngay cả dũng khí nằm gần anh cũng không có.
Thẩm Tri Hạ thở dài khẽ khàng, nhẹ nhàng nhích lại gần anh. Khi bàn tay chạm nhẹ vào bụng Tưởng Minh Trác, da đầu cậu tê rần, vội vàng rụt tay lại.
Cậu lén nhìn anh một cái, chắc chắn rằng anh vẫn chưa tỉnh, mới dám nhẹ nhàng dựa sát vào cánh tay anh.
Cơ thể Tưởng Minh Trác luôn có nhiệt độ hơi thấp, mỗi khi vào đông là phải ôm cả đêm. Thẩm Tri Hạ từng trêu anh là động vật máu lạnh thế là bị anh cắn môi, thậm chí còn làm đến mức đầu óc mụ mị, vẫn còn hỏi, "Máu lạnh?" , "Lạnh không?"
Thẩm Tri Hạ chỉ biết thở d ốc r3n rỉ.
Khỉ thật... Thẩm Tri Hạ chửi thầm một tiếng. Hơi ấm bên cạnh làm cậu không thể yên lòng.
Cậu hơi co người lại, bàn tay len lén chạm vào cánh tay Tưởng Minh Trác, chỉ dán vào thôi không dám động.
Sự ấm áp quen thuộc khiến cậu hít thở gấp gáp, cảm giác như đang làm chuyện xấu, vừa sợ vừa k1ch thích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!