Thẩm Tri Hạ rốt cuộc cũng thành công khiến mình phải nhập viện. Cũng may chỉ là trật khớp nhẹ, sau khi được bác sĩ nắn lại thì không còn gì đáng ngại.
Hai giờ sáng tại bệnh viện, dòng người vẫn qua lại không ngớt. Tưởng Minh Trác ngồi trên hàng ghế dài trong sảnh chờ, nhìn đứa trẻ bị thoát vị ở phòng đối diện đang khóc nức nở.
Mẹ đứa bé ôm con vào lòng, dịu dàng dỗ dành từng tiếng, cứ như người bị bệnh là cô vậy.
Tưởng Minh Trác nhắm mắt lại, mệt mỏi, nhưng âm thanh nghẹn ngào ấy vẫn vang vọng trong hành lang vắng lặng:
"Con ngoan, chờ xuất viện mẹ sẽ mua kẹo cho con nhé?"
"Quân Quân là bé trai mạnh mẽ nhất đúng không? Đàn ông con trai mà, ngoan nào..."
"Mẹ ôm một cái nhé, đừng khóc nữa, ngoan nào..."
Giọng người mẹ mang chút nghẹn ngào. Tưởng Minh Trác đột nhiên mở mắt, bắt gặp ánh mắt ngơ ngác của đứa trẻ nhìn mình. Ánh mắt lạnh lẽo của anh khiến nó im bặt, chỉ biết ngậm ngùi thút thít, trông càng đáng thương hơn.
Người mẹ vội vàng ôm con chặt hơn, hôn lên khuôn mặt lấm lem nước mắt của đứa trẻ.
Tưởng Minh Trác thấy bực bội, đứng dậy rời khỏi sảnh, định ra trước cổng bệnh viện đợi.
Đêm khuya, gió lạnh buốt đến tận xương. Tưởng Minh Trác quấn chặt áo khoác, mắt nhìn theo ánh đèn đường lẻ loi mà lạnh lẽo.
Tiếng bước chân vang lên phía sau, anh không hề quay đầu lại.
Mãi cho đến khi cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể phía sau áp sát lưng mình, Tưởng Minh Trác mới giật nhẹ người.
Anh tránh bàn tay của Thẩm Tri Hạ, xoay người lại, lạnh nhạt nói:
"Đi thôi."
"Anh vì sao lại không vui?"
Thẩm Tri Hạ vốn là người chẳng coi ai ra gì, nhưng lại luôn dễ dàng đọc được tâm trạng của Tưởng Minh Trác, như thể trong đầu gắn một cái radar, nhạy bén mà chính xác bắt sóng cảm xúc của đối phương.
Cậu giơ cao cánh tay vừa được bó bột, tỏ vẻ chẳng hề quan tâm: "Đâu cần anh phải bồi thường tiền thuốc men đâu."
Tưởng Minh Trác hai tay giấu trong túi áo khoác, nắm chặt, im lặng không đáp.
Thẩm Tri Hạ nghiêng đầu nhìn anh. Trong mắt cậu, đôi mắt của Tưởng Minh Trác thật đẹp, sâu thẳm như hồ nước tĩnh lặng – dịu dàng mà bí ẩn.
Trên con đường mùa đông lạnh lẽo, ánh đèn đường mang chút sắc lam, chiếu lên đáy mắt ấm áp ấy nhưng cũng chẳng thể làm tan đi băng giá trong lòng.
Thẩm Tri Hạ nhớ lại cảnh tượng mẫu tử gặp nhau trong bệnh viện vừa nãy, trong lòng có chút chua xót.
Thật ra, từ lúc bước ra khỏi phòng khám và nhìn thấy hai mẹ con ấy, cậu đã hiểu tại sao Tưởng Minh Trác không đợi mình ở đó.
Tuổi thơ của Tưởng Minh Trác là một vực sâu đen tối. Không có viên kẹo ngọt nào, không có vòng tay ấm áp, không có lời vỗ về hay tiếng khóc nức nở.
Không có ánh sáng. Càng không có hy vọng.
Bỗng nhiên, Thẩm Tri Hạ kéo nhẹ tay áo Tưởng Minh Trác, nói nhỏ:
"Tưởng Minh Trác, anh chờ em một lát."
Dứt lời, cậu quay người chạy biến, nhanh như chớp, để lại phía sau chỉ còn bóng lưng mơ hồ trong màn sương lạnh.
Nhìn theo bóng dáng biến mất trong đêm đông, Tưởng Minh Trác không khỏi nhíu mày, bực bội.
Anh đứng lặng dưới ánh đèn đường, bóng mình in dưới chân như cái bóng ám ảnh, đi theo anh suốt bao năm, chẳng bao giờ tan biến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!