Sau khi bác sĩ riêng tiêm thuốc xong, sắc đỏ trên mặt Thẩm Tri Hạ dần dần rút đi, chỉ là nhiệt độ trên người vẫn chưa hoàn toàn hạ xuống.
Toàn thân cậu vô cùng mệt mỏi, uể oải nằm dài trên chiếc sofa rộng lớn trong văn phòng. Tay vừa tiêm hơi sưng lên, nhưng Thẩm Tri Hạ chẳng buồn để tâm, chỉ lặng lẽ nhìn Tưởng Minh Trác không chớp mắt.
"Cậu tự lái xe đến à?"
Thẩm Tri Hạ chậm rãi gật đầu. Trong lòng cậu nặng trĩu bao lời muốn nói với Tưởng Minh Trác, nhưng đến lúc này lại chẳng biết mở miệng từ đâu.
Nỗi nhớ, tình yêu, hối hận, không cam lòng... dùng lời nói để biểu đạt, đều quá nhạt nhòa, vô lực. Nhất là khi Tưởng Minh Trác căn bản chẳng mảy may để ý.
"Ưm..." Thẩm Tri Hạ không muốn tỏ ra phiền phức, cố gắng ngồi dậy, nhưng cảm giác chóng mặt ập đến dữ dội, cậu lảo đảo, cắn răng không phát ra tiếng.
Tiếng chìa khóa vang lên, Thẩm Tri Hạ giật mình ngẩng đầu, liền thấy Tưởng Minh Trác khoác áo, tay cầm chìa khóa xe.
"Trợ lý Chu đã tan làm rồi, đi thôi, tôi đưa cậu về." Tưởng Minh Trác mở cửa, giọng nói bình tĩnh không chút cảm xúc.
Tim Thẩm Tri Hạ hơi nhói lên, rồi rơi thẳng xuống đáy vực. Chỉ có khi thật sự không còn quan tâm nữa, mới có thể thản nhiên đối mặt với người yêu cũ như vậy.
Cậu im lặng đi theo Tưởng Minh Trác lên xe. Trán vẫn nóng bừng khiến ý thức hắn mơ hồ.
Nhìn người ngồi bên cạnh cố chống đỡ để không ngủ gục, Tưởng Minh Trác mím môi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Việc đưa Thẩm Tri Hạ về nhà, một phần là phép lịch sự của đối tác; một phần khác, hắn biết Thẩm Tri Hạ sẽ không dễ dàng buông tha. Thay vì dây dưa mãi, chi bằng đưa người này về nhanh gọn.
Giữa hai người, bầu không khí yên lặng mà bình lặng, như hai người xa lạ chỉ là đi nhờ xe.
Thẩm Tri Hạ cười khổ, trong lòng không ngừng dâng lên chua xót. Cậu thà để Tưởng Minh Trác mắng hắn, ghét bỏ hắn, còn hơn im lặng đến tàn nhẫn như hiện tại.
"Rốt cuộc em phải làm thế nào đây..." Thẩm Tri Hạ khẽ khàng nói : "Em thật sự không biết nữa rồi."
Tưởng Minh Trác không đáp lại, như thể không nghe thấy. Thẩm Tri Hạ hít mũi, cố gắng kiềm chế nước mắt.
Xe dừng lại trước khu biệt thự. Tưởng Minh Trác lúc này mới lên tiếng: "Đến rồi."
Từ sau khi chia tay, Tưởng Minh Trác chưa từng trở lại nơi này. Nhìn cảnh vật quen thuộc, lòng anh khẽ trùng xuống.
Lần dọn đi ấy, tất cả hành lý đều là do trợ lý Chu gọi người đến thu dọn. Dù Thẩm Tri Hạ cố chấp muốn trả tiền, anh cũng chưa từng động vào.
Tưởng Minh Trác thừa nhận, anh luôn trốn tránh việc trở về ngôi nhà từng thuộc về hai người. Không dám quay lại, không dám hồi tưởng. Không biết những chậu cây kia có còn sống, không biết đôi dép hình vịt vàng ngốc nghếch ấy đã bị vứt đi chưa.
Không biết, nơi từng gọi là "nhà" ấy, liệu đã thay đổi hoàn toàn.
Thẩm Tri Hạ im lặng tháo dây an toàn nhưng không có ý xuống xe.
Tưởng Minh Trác cau mày, đang tính liệu có nên tự mình lái xe về thì Thẩm Tri Hạ mở miệng nhắc đến chuyện công ty: "Về phía ba em, anh không cần lo. Cổ đông còn lại của Thẩm thị em sẽ cố thuyết phục. Phía công ty anh, tạm thời sẽ không có gì nguy hiểm."
Tưởng Minh Trác hơi sững lại, rốt cuộc cũng liếc nhìn Thẩm Tri Hạ. Do bị sốt nên khuôn mặt hắn đỏ bừng, ánh mắt long lanh, ngơ ngác nhìn qua như một chú chó con chờ được vuốt v e.
"Ừm." Không gian quen thuộc và người ngoan ngoãn đến đáng sợ ấy khiến Tưởng Minh Trác thấy mình bắt đầu dao động. Anh quay đầu đi, chỉ mong Thẩm Tri Hạ mau chóng xuống xe.
"Mấy hôm trước em lén đến nghĩa trang." Giọng Thẩm Tri Hạ đã lẫn chút mê man, người nghiêng hẳn về phía Tưởng Minh Trác, vô tình chạm vào cánh tay anh.
"Là bà ta?" Tưởng Minh Trác ánh mắt khẽ động, hỏi.
"Phải, là bà ta. Giờ bà ta bị ba em thu mua, có thể sẽ làm vài chuyện bất lợi với anh." Thẩm Tri Hạ nhớ lại dáng vẻ điên loạn của người phụ nữ kia, có chút lo lắng, "Anh cẩn thận một chút. Tôi đã cảnh cáo ba tôi rồi, nhưng anh biết đấy, ông ta không dễ từ bỏ đâu."
"Ừm." Tưởng Minh Trác không muốn nhắc thêm về bà ta. Chỉ nghe đến đã đoán được là thủ đoạn của Thẩm Vĩ.
Rẻ tiền, vô sỉ, nhưng lại rất hữu hiệu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!