Chương 23: Đánh mất nhẫn

Hai chiếc xe, một trước một sau, tiến vào vùng ngoại ô Thẩm Tri Hạ ngồi ngây ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc khẩu trang màu trắng che mất hơn nửa khuôn mặt cậu chỉ còn đôi mắt trong veo và đẹp đẽ lộ ra.

Nói ra thật kỳ lạ, cậu không nhớ nổi ngày sinh nhật của Tưởng Minh Trác nhưng lại nhớ rất rõ ngày hôm nay.

Có lẽ là vì mỗi năm khi đến thời điểm này, trong mắt Tưởng Minh Trác luôn ánh lên một tia bi thương nhẹ nhàng nhưng không giấu được. Tưởng Minh Trác giỏi che giấu cảm xúc, nhưng Thẩm Tri Hạ từ lâu đã nhìn thấu — bởi vì cậu đã cùng Tưởng Minh Trác vượt qua quãng thời gian tăm tối ấy.

Phải nói rằng, cũng chính từ thời điểm đó, Tưởng Minh Trác bắt đầu yêu cậu — chuyện này Thẩm Tri Hạ làm sao có thể quên được?

Nghĩa trang vẫn lạnh lẽo như trước, người đến người đi ai nấy đều lặng lẽ, không ai trò chuyện nhiều, không có tiếng khóc, không bi thương lộ liễu, chỉ có bầu không khí nặng nề mịt mờ như mây dày, tản ra khắp nơi.

Sau khi Tưởng Minh Trác rời khỏi mộ phần, Thẩm Tri Hạ mới dám từ góc khuất bước ra. Cậu đi tới trước mộ cha Tưởng Minh Trác, trong chốc lát lại không biết nên nói gì.

Những năm trước khi còn đi cùng Tưởng Minh Trác đến đây, thường là Tưởng Minh Trác nói vài lời. Nhưng thật ra anh ấy cũng ít nói, phần lớn thời gian hai người chỉ lặng lẽ đứng nhìn ánh nến cháy dần trước mộ.

"Cháu chào bác..." Thẩm Tri Hạ lắp bắp gọi một tiếng, rồi từ từ đặt bó hoa tươi xuống trước mộ. "Năm nay... cháu không đi cùng Tưởng Minh Trác đến."

Cậu chậm rãi ngồi xuống đất, ngơ ngác nhìn ảnh chụp người đàn ông trên bia mộ. "Anh ấy... anh ấy nói không cần cháu nữa, nên không đưa cháu đi cùng."

"Nhưng bác ơi, xin bác đừng hiểu lầm, là cháu sai, là cháu không đối xử tốt với anh ấy." Mũi Thẩm Tri Hạ bỗng cay xè, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống đầu gối: "Là cháu khốn nạn."

Cậu khịt mũi, ngượng ngùng nói tiếp: "Bác thấy người đi cùng Tưởng Minh Trác vừa rồi thế nào? Có phải trông tốt hơn cháu không?"

Nói xong, Thẩm Tri Hạ lại gật đầu với chính mình: "Hẳn là tốt hơn cháu. Anh ấy nói rất yêu Tưởng Minh Trác, biết nấu ăn, biết chăm sóc người khác, lại còn đẹp trai. Ở bên nhau chắc Tưởng Minh Trác sẽ vui vẻ hơn nhiều."

Tưởng Minh Trác đứng bất động, nhìn Thẩm Tri Hạ co ro một mình trước mộ cha anh.

Anh cứ tưởng kẻ khốn nạn này đã quên ngày hôm nay. Dù sao hai người cũng đã chia tay, Thẩm Tri Hạ hoàn toàn không cần phải đến đây.

Thẩm Tri Hạ lau nước mắt, mũi đỏ rực vì gió lạnh: "Là cháu không xứng với Tưởng Minh Trác. Bác à, cho cháu xin lỗi. Cháu đã từng hứa sẽ chăm sóc thật tốt cho anh ấy, cho anh ấy một mái nhà... Vậy mà cháu thất hứa, thật xin lỗi."

"Nhưng cháu thật lòng yêu anh ấy, bác ạ. Cháu không biết phải làm gì nữa. Cháu không muốn buông tay, cháu thật sự yêu anh ấy..." Giọng cậu nghẹn lại, như vỡ tan thành từng mảnh.

Trở lại trong xe, Tưởng Minh Trác im lặng đến cực độ.

Lục Khải tò mò hỏi: "Minh ca, anh nói bị rơi đồ, tìm được chưa?"

Tưởng Minh Trác xoa trán, tựa lưng vào ghế: "Không tìm được. Rơi thì thôi."

Ngón tay áp út của anh khẽ lắc nhẹ, vẫn còn lờ mờ vết hằn của chiếc nhẫn từng đeo.

"Không tìm nữa sao?"

"Không cần." Tưởng Minh Trác lạnh nhạt đáp. "Không cần thiết nữa."

Dù có trân quý đến mấy, một khi đã đánh mất, thì mãi mãi cũng không tìm lại được.

Dù là chiếc nhẫn, hay là Thẩm Tri Hạ — đều không còn lý do để giữ lại.

Thẩm Tri Hạ ngồi đến tận chiều tà mới nhận ra trời đã gần tối đen.

Cậu từ từ đứng dậy, cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khi khóc.

"Bác à, tạm biệt." Cậu dừng lại một chút rồi nói thêm, "Sang năm... có lẽ cháu sẽ không đến nữa. Không phải không muốn, mà là... cháu không còn tư cách."

Nói rồi, cậu cúi sâu một cái chào. Đang định quay về thì gặp một người phụ nữ da đen sạm, khuôn mặt dữ tợn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!