Editor : Nhà của Nắng
Giáng Sinh vừa qua đi, kinh thành dường như càng trở nên lạnh hơn. Khắp nơi tuyết phủ trắng xóa, người đi trên đường chỉ cần bị cơn gió bắc thổi qua là có cảm giác như sắp bay lên trời.
"Hô " Trợ lý Chu vội vàng chạy từ bãi đậu xe ngầm lên công ty. Ngay khoảnh khắc không khí ấm áp bên trong ập vào mặt, anh mới cảm thấy mình như sống lại.
Anh liếc nhìn về phía văn phòng tổng tài, phát hiện người mà trước nay luôn chăm chỉ làm việc đến mức như không màng sống chết, vậy mà hôm nay vẫn chưa đến.
Nghĩ đến cảnh tối hôm qua lúc tan làm, Lục Khải rời khỏi công ty cùng tổng tài nhà mình, trong lòng trợ lý Chu liền hiểu rõ: xem ra người đàn ông độc thân vàng mười, chỉ cần chạm vào là bỏng tay kia, gần đây sắp có "chủ" rồi.
Khi Tưởng Minh Trác đến được công ty thì cũng đã gần trưa. Trước nay anh chưa từng đến muộn như vậy.
Dưới ánh mắt đầy ẩn ý của trợ lý Chu, Tưởng Minh Trác bất đắc dĩ giải thích:"Chỉ là do tuyết lớn chắn đường, nên tôi ở nhà cậu ấy nán lại một chút."
"Ai da," Trợ lý Chu vội vàng xua tay,
"Tưởng tổng, tôi là ai chứ? Ngài không cần phải giải thích với tôi đâu!"
Nhìn người ôm tài liệu vui vẻ chạy đi, Tưởng Minh Trác lại càng thêm bất đắc dĩ.
Đêm Giáng Sinh đã qua, hai người đàn ông độc thân, lại có xu hướng tính dục giống nhau, cùng ở một phòng — bất kể nhìn kiểu gì cũng thấy có điều đáng ngờ. Giải thích chẳng qua chỉ là một cách che giấu.
Tưởng Minh Trác vốn không có tâm tư yêu đương, cũng lười để ý đến những lời đồn thổi linh tinh trong công ty. Bây giờ anh chỉ giống như một cái máy làm việc không cảm xúc.
Anh mở một bưu kiện, không ngờ Cố Ngọc lại gửi cho anh một tấm thiệp chúc mừng nhân dịp lễ.
Nhìn qua thì thấy toàn là lời chúc kiểu mẫu sẵn trên mạng, nhưng nghĩ đến dáng vẻ nghiêm túc của người đó, khi thề thốt sẽ vì anh mà đấu tranh vì chính nghĩa, Tưởng Minh Trác vẫn bật cười, rồi gửi lại một lời cảm ơn.
Dù người kia trả lời WeChat rất chậm, nhưng lại phản hồi khá nhanh khi dùng cách giao tiếp có phần lỗi thời như gửi bưu kiện thế này."Bên phía chúng tôi đã bắt đầu đưa tin rồi, có lẽ kỳ tới sẽ được đăng thôi. Tưởng tổng cứ yên tâm, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả!"
Tưởng Minh Trác nhìn dấu chấm than to tướng ở cuối tin nhắn, như thể có thể thấy được ánh mắt sáng rực rỡ của Cố Ngọc qua màn hình.
Chậc, người này thật sự là người đã sống nhiều năm giữa giới thượng lưu ở kinh thành sao? Sao Tưởng Minh Trác lại cứ thấy... không giống thế nhỉ?
Anh lướt chuột chậm rãi xuống, dừng lại ở một bưu kiện không ghi tên người gửi.
Chỉ có vỏn vẹn ba chữ — "Rất nhớ anh."
Tưởng Minh Trác kéo người đó vào danh sách đen, rồi bắt đầu một ngày làm việc như thường lệ.
__________
"Thiếu gia, nếu không có Tổng giám đốc Thẩm cho phép, cậu không thể ra ngoài."Người vệ sĩ cao to đứng chắn trước mặt Thẩm Tri Hạ như một bức tường sống.
Trên mu bàn tay Thẩm Tri Hạ vẫn còn vết bầm do cú đập từ hôm trước, sưng lên một cách rõ ràng, trông vô cùng đáng thương.
Nhưng chỉ cần hắn cất tiếng nói, chẳng còn ai có thể cảm thấy vị đại thiếu gia này cần được thương hại nữa.
"Không muốn ăn cơm tù thì tránh ra!" – Thẩm Tri Hạ hằn học nói – "Đến ba tôi tôi còn dám trở mặt, anh nghĩ tôi sẽ e ngại gì một tên vệ sĩ tép riu sao?"
"Giam người trái phép, bạo lực người khác" – Hắn vênh mặt, dáng vẻ chẳng có chút nào giống người đang bị nhốt ở nhà – "Anh cứ thử mà xem, tôi có dám kiện cha mình không!"
Vệ sĩ rõ ràng chưa từng đối mặt với cảnh tượng như vậy, thoáng chốc sững người. Nghĩ đến hành động "vì nghĩa diệt thân" của cậu thiếu gia mấy hôm trước, tay anh ta bỗng trở nên do dự.
"Đồ ngốc, tránh ra." – Thẩm Tri Hạ lướt ngang qua anh ta, đi thẳng ra gara.
Mẹ Thẩm biết cũng không thể cản nổi cậu con trai bướng bỉnh này. Hơn nữa hôm qua, Thẩm Tri Hạ còn bị cha mình tát mạnh một cái, khiến bà cũng không khỏi xót lòng.
"Thôi, để nó đi đi." – Mẹ Thẩm thở dài. Giờ bà cũng đã hiểu ra, đứa con trai của bà có lẽ đã thua hoàn toàn trước kẻ côn đồ đó rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!