Chương 20: Yêu anh là bản năng

Ánh mắt Thẩm Tri Hạ không hề che giấu, khuôn mặt thanh thoát pha lẫn vẻ ngây thơ và khiêu gợi nhưng chẳng hề mâu thuẫn với nhau.

Cậu nhìn áo sơ mi của Tưởng Minh Trác một cách thèm thuồng, dùng tay vỗ vỗ lên thành giường. Thẩm Tri Hạ đã âm mưu chuyện này từ lâu rồi, ra hiệu cho Tưởng Minh Trác lại gần.

"Anh muốn tiền còn gì, bây giờ em có thể cho anh." Giọng điệu hơi khàn nhưng ánh mắt càng ngày càng sáng.

Tưởng Minh Trác không làm theo ý cậu, giống như là không nhìn thấy dục vọng đang tràn ra của Thẩm Tri Hạ, bình tĩnh ngồi xuống ghế sô pha.

"Thẩm tiên sinh, trước tiên tôi muốn nói chuyện chi tiết về hợp đồng."

Thẩm Tri Hạ xua tay ngăn cản anh, vẻ mặt thản nhiên nói dối: "Sếp, anh ngồi xa quá em nghe không rõ."

"Lại đây." Thẩm Tri Hạ cố chấp nhìn Tưởng Minh Trác, không bỏ qua bất kì hành động nào của anh.

Tưởng Minh Trác khép hợp đồng lại, anh nhìn đứa trẻ Thẩm Tri Hạ không chịu lớn, trái tim từ lâu đã không còn đau nữa bất chợt hẫng một nhịp.

Chuyện đã như thế này rồi, anh còn cho rằng có thể trở về như cũ hay sao?

"Thẩm Tri Hạ….." Tưởng Minh Trác để hợp đồng xuống, "Hóa ra trong mắt cậu tôi là loại người như vậy à?"

Anh đứng dậy, cởi bỏ từng nút áo, lộ ra đường cong cơ thể trước mặt Thẩm Tri Hạ.

"Cái gì…." Thẩm Tri Hạ tự nhiên thấy nghẹn nghẹn, cổ họng khô khốc, cậu liếm môi, mong đợi điều gì đó.

Rất nhanh, cậu đã không thể nghĩ được gì — Tưởng Minh Trác cúi người sát lại gần, mang theo mùi hương mà Thẩm Tri Hạ quen thuộc, hoàn toàn lấp đầy cậu.

Đáy mắt Tưởng Minh Trác tối sầm lại, những cảm xúc phức tạp cháy bỏng bao phủ Thẩm Tri Hạ.

Cả hai dây dưa, quấn quýt, hơi thở hòa quyện lại với nhau. Thẩm Tri Hạ không dám động đậy, cậu sợ cảnh đẹp như trong mộng này sẽ hoàn toàn vỡ tan.

Hai tay cậu bị Tưởng Minh Trác ấn lên trên giường, thấy anh không chút do dự xé rách cà vạt lộ ra thân thể rắn chắc làm Thẩm Tri Hạ nháy mắt nổi lên phản ứng.

"Quy tắc ngầm?" Tưởng Minh Trác nhướng mày cười chế giễu, "Cậu muốn cái này sao?"

Thẩm Tri Hạ bị anh đè trên giường, nhiệt độ toàn thân không ngừng tăng lên đến thở cũng không xong: "Tưởng Minh Trác…"

Hormone của anh khiến hai chân cậu mêm nhũn, làm gì còn tâm tư dò xét ý tứ của Tưởng Minh Trác.

"Thẩm Tri Hạ, tôi biết tôi cố gắng cả đời cũng không thể nào vượt qua được khoảng cách giữa hai chúng ta. Tôi đã cố gắng hết sức nhưng chỉ cần nhà họ Thẩm các người động động ngón tay thì tôi vẫn chỉ là con kiến dễ dàng bị các người giết chết, đúng không?"

Nhiệt độ trên mặt Thẩm Tri Hạ hạ xuống, cậu nghi ngờ nhìn Tưởng Minh Trác.

Tưởng Minh Trác lạnh lùng nhìn cậu, nhìn cậu như một kẻ không còn cách nào cứu chữa, trong thâm tâm không biết phải làm thế nào.

Tại sao em không hiểu? Tại sao đến bây giờ em vẫn không hiểu?

"Đúng vậy, tôi thiếu tiền." Tưởng Minh Trác vươn tay cởi thêm mấy cúc áo, "Như vậy sẽ khiến ngài vừa lòng sao? Thẩm tiên sinh?"

"Tưởng Minh Trác, em không phải…."

Cậu bỗng nhiên hiểu rõ ý của Tưởng Minh Trác, vội vàng giải thích: "Em không phải! Em không muốn dùng tiền ép buộc anh, em chỉ…."

"Chỉ cái gì?" Tưởng Minh Trác lùi lại phía sau, quay lưng về phía cậu, Thẩm Tri Hạ không thể nhìn thấy được ánh mắt đầy phức tạp của anh.

"Chỉ là tôi thiếu tiền mà cậu vừa vặn có tiền, muốn làm gì thì làm, không thèm để ý đối phương có muốn hay không, cậu chỉ muốn làm thứ mình muốn thôi."

"Tôi ở trong mắt cậu…" Tưởng Minh Trác đột nhiên cười, bả vai rộng lớn hơi run rẩy, "vừa vặn là một tên vì tiền mà bán đứng bản thân…. Phế vật?"

Vậy toàn bộ công sức anh bỏ ra mấy năm nay thì sao? Đáng chê cười lắm có đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!