"Sếp Tưởng, nếu không lấy được lô hàng kia về thì công ty chúng ta sẽ lỗ một khoản lớn." Trợ lý Chu một đêm không ngủ, mới sáng ra đã vội vàng bấm điện thoại gọi cho Tưởng Minh Trác, "Hơn nữa tôi còn nghe được một vài tin tức không được tốt lắm."
"Nói đi." Tưởng Minh Trác bóp trán bước xuống giường, vết thương trên vai tối hôm qua còn chưa xử lý, hơi nhói lên.
"Thẩm thị muốn nhắm vào chúng ta, không chỉ muốn cắt đứt nguồn tài chính của chúng ta mà còn muốn nhân cơ hội này, thu mua công ty của chúng ta."
Tưởng Minh Trác: "Thu mua?"
"Đúng vậy. Bọn họ ngay từ đầu đã muốn thu mua công ty. Nếu tài chính của chúng ta có vấn đề Thẩm thị sẽ lập tức ra tay, mấy cổ đông lớn có thể chống đỡ được một thời gian nhưng mấy cổ đông nhỏ thì khó nói."
Nói cách khác, hiện tại Minh Hạ đang nằm trong tình thế nguy hiểm.
"Lập tức mở cuộc họp cổ đông cho tôi."
"Vâng."
Phòng ngủ chỉ còn lại một mình Tưởng Minh Trác, anh lấy bật lửa, châm cho mình một điếu thuốc.
Đêm hôm qua cãi nhau, sáng sớm hôm nay đã không thấy bóng dáng của Thẩm Tri Hạ đâu.
Tưởng Minh Trác cũng lười để ý, nghĩ đến tên nhóc quậy phá kia chỉ thấy đau đầu, thế nên đơn giản gạt bỏ hết mọi suy nghĩ sang một bên.
Chia tay chỉ là vấn đề thời gian. Tưởng Minh Trác vẫn luôn tỉnh táo, rào cản này, anh và Thẩm Tri Hạ sẽ không thể nào vượt qua được.
Anh mở cửa phòng ngủ, định đi lấy đồ ăn sáng. Anh nghĩ: Vậy thì chờ xem, chờ đến lúc Thẩm Tri Hạ chán ghét, cảm thấy phiền phức, cũng có thể…..
Tưởng Minh Trác sững sờ ở tại chỗ.
Phòng bếp tràn ngập ánh nắng bình minh rực rỡ, bữa sáng đơn giản được bày sẵn ở trên bàn.
Sữa bò đóng hộp, bánh mì nướng xong hơi cháy khét, còn có mấy chỗ bị cháy đen, đã nguội lạnh. Nhìn qua trông không ra làm sao cả.
Ghế bị kéo ra, Tưởng Minh Trác ngồi xuống, nhìn thấy một tờ giấy note màu vàng được dán trên mặt bàn, trên giấy thì trăm phần trăm là chữ viết của tên chó con Thẩm Tri Hạ.
Anh ơi, em biết sai rồi mà.
Tưởng Minh Trác cau mày bỏ qua một đống lời nhận sai vô nghĩa, chỉ thấy dòng chữ được ghi ở cuối cùng.
Mẹ em bị bệnh, em phải về nhà xem.
Tốt lắm, một gáo dội tắt ngọn lửa nhỏ đang dâng lên trong lòng Tưởng Minh Trác.
Xem ra lão già nhà họ Thẩm cảm thấy mình nên hành động, bắt đầu bắt Thẩm Tri Hạ về nhà rồi.
Anh không nuốt trôi nữa, vứt hết đống đồ ăn vào thùng rác.
Nếu Tưởng Minh Trác phỏng đoán không sai, kế tiếp sẽ lôi Từ Lan Đình ra để mê hoặc.
Trong bệnh viện thành phố, mẹ Thẩm bệnh nặng trong lời đồn nghiêm mặt, thẳng thắn dạy dỗ đứa con trai 5 năm rồi không chịu về nhà.
"Con có biết mấy năm nay mẹ và ba sống như thế nào không hả? Con sao có thể ngoan cố như vậy? Chỉ vì một tên côn đồ mà đối xử với người nhà như vậy? Con muốn mẹ chết rồi thì mới trở về nhìn mẹ à?"
"Anh ấy không phải là tên côn đồ!" Thẩm Tri Hạ nín giận, cậu không hiểu, tại sao mọi người xung quanh ai cũng coi thường Tưởng Minh Trác?
Thẩm Tri Hạ: "Mẹ, tự bản thân anh ấy cố gắng mới có được ngày hôm nay, anh ấy rất có năng lực."
"Chính vì cậu ta chỉ có thể dựa vào bản thân mình!" Mẹ Thẩm hận không thể khiến cho con trai mình hiểu cách đối nhân xử thế, "Điều này chứng minh cho cái gì? Chứng minh cho việc cậu ta không có lai lịch! Mẹ nói cho con biết, cho dù cậu ta có liều mạng kiếm tiền, đời này cũng không đuổi kịp Ngô Hiên bạn con!"
Thẩm Tri Hạ trợn tròn mắt: Thằng đần Ngô Hiên kia cả ngày chỉ biết tiêu xài tiền trong nhà phung phí, một cắc cũng không tự kiếm được, so sánh được với Tưởng Minh Trác à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!