Cùng Thẩm Tri Hạ ở bên nhau năm thứ năm, Bắc Kinh lâu lắm rồi mới thấy có thiên cẩu thực nhật*. Bóng đêm bao phủ trời đất, phồn hoa trở nên tĩnh mịch.
*Thiên cẩu thực nhật: khi nhật thực xảy ra và trời tối sầm, người ta cho rằng mặt trăng đã "ăn thịt" mặt trời và gọi là "thiên cẩu nhật thực" hoặc "thiên cẩu thực nhật". Khi thiên tử bị "ăn", bị xâm phạm, tức đây là một chuyện xấu, là điềm báo về những đại họa, về xui xẻo sắp đến".
Thẩm Tri Hạ đứng ở trên một đống lộn xộn, cãi nhau với Tưởng Minh Trác.
Thẩm đại thiếu gia cho dù đã bị đuổi ra khỏi nhà, mấy năm nay vẫn được nuông chiều chẳng khác gì khi còn bé. Gương mặt trắng nõn vì tức giận mà đỏ bừng, đôi mắt cún con bình thường hay cụp xuống, giờ phút này lại tràn ngập lửa giận, từ một phiên bản thu nhỏ của chó con thành chó con điên.
Không, là chó điên thôi. Điên đến mức mà Tưởng Minh Trác ngủ với cậu 5 năm cũng không đỡ được.
"Tưởng Minh Trác, bố đây mấy năm nay thu liễm đủ lắm rồi đấy nhá, đệt con mẹ anh còn muốn tôi thế nào hả? Anh muốn xích cổ bố lại như con chó cả ngày chỉ quanh quẩn trong góc nhà đúng không? Thì anh mới vừa lòng à?"
Thẩm Tri Hạ lại đá vào một cái bình hoa bằng gốm, thứ duy nhất còn có thể đập được cũng đã vỡ rồi.
Nhìn thấy đối phương im lặng, Thẩm Tri Hạ đột nhiên sinh ra một loại cảm giác vô lực, "Tưởng Minh Trác, anh biết tôi ghét anh nhất ở điểm nào không? Anh con mẹ nó rất nhàm chán! Cực kì nhàm chán!"
Ngay cả cãi nhau cũng sẽ không ầm ĩ, sống một cuộc sống buồn tẻ nhạt nhẽo*, không đặc sắc. Mà Thẩm đại thiếu gia là một người thích náo nhiệt lại tung ta tung tăng theo Tưởng Minh Trác 5 năm.
*Gốc là bất uẩn bất hỏa: không giận giữ, không nổi nóng, thờ ơ với mọi thứ.
Thẩm Tri Hạ cảm thấy mình như đang sống ở ngoài không gian, hò hét gào thét, mà đối phương lại đang sống ở thế giới chân không, một chút sóng âm của cậu cũng không nhận được!
"Tưởng Minh Trác, anh có nói chuyện không đấy??"
Người đàn ông lặng lặng ngồi giữa một đống lộn xộn dọn dẹp, nghe thấy tên mình chỉ ngẩng đầu lên. Bởi vì quanh năm suốt tháng bôn ba mà nước da so với Thẩm Tri Hạ cũng đen hơn, nhìn qua càng thêm chững chạc, không hề giống Thẩm Tri Hạ, tốt nghiệp đã bao nhiêu năm mà trông vẫn như học sinh trung học.
Tưởng Minh Trác không nói mà chỉ nhìn cậu một lúc, điều này khiến cơn tức của Thẩm Tri Hạ càng tăng lên.
Lại là ánh mắt "Em quậy đủ chưa? Đủ rồi thì tắm rửa đi ngủ"! Thẩm Tri Hạ hùng hổ, muốn tìm thêm đồ vật trong đống lộn xộn để gây sự thì đột nhiên lại bị người đàn ông im lặng xách lên.
Tay Thẩm Tri Hạ bị tay của Tưởng Minh Trác nắm chặt, cậu nhất thời bối rối, cơn tức tiêu tan một nửa.
Tên khốn khiếp Tưởng Minh Trác hiểu rất rõ làm thế nào để cậu mềm lòng.
Cửa sổ sát đất rất dễ bị lộ, Thẩm Tri Hạ chưa bảo giờ thích mở cửa ra làm chuyện đó. Nhưng hôm nay không phải là thiên cẩu thực nhật sao.
Trên sàn nhà cũng không lạnh, chủ yếu là toàn đồ mà Thẩm Tri Hạ vừa đập, mấy đồ vật lung tung lăn đầy đất.
Tưởng Minh Trác từ trước đến nay luôn biết giáo huấn cậu như thế nào, giống như một người huấn luyện chó con chuyên nghiệp. Hôm nay đúng lúc, có thể ở ngay chỗ này lấy tư liệu.
"Tưởng Minh Trác, đm nhà anh!"
Sau khi bị đè xuống giáo huấn một trận, Thẩm đại thiếu gia nơi nào cũng thấy thoải mái, còn không thèm ngẩng đầu lên nhìn đống đồ bừa bãi dưới đất.
Nhìn cậu ngay cả quần áo còn chưa kịp mặc vào đã vội vã cầm điện thoại lên khiêu chiến với người khác, Tưởng Minh Trác thở dài. Thẩm Tri Hạ ngồi vắt chéo chân vẻ mặt không sao cả cùng đồng đội chửi nhau qua lại.
Quả là thiếu làm.
Lại dạy dỗ người kia thêm một lúc, làm ở cửa sổ sát đất, còn có thể nhìn thấy nhật thực. Trong lúc đó anh còn giúp Thẩm Tri Hạ chơi thêm một ván, vừa làm vừa chơi.
Thẩm Tri Hạ sướng muốn chết. Bây giờ không rảnh lo lắng đến mấy lời chửi của đồng đội.
Hiện tượng thiên nhiên bao năm mới có một lần đã trở thành tấm khiên bảo vệ tốt nhất cho hai người, còn có cảm giác cuồng hoan kích thích lúc tận thế.
Nhưng nhật thực từ trước đến nay vẫn rất ngắn ngủi. Ánh trăng nói cho cùng chỉ có thể chiếm đoạt địa cầu trong chốc lát. Địa cầu vĩnh viễn luôn khao khát mặt trời, khao khát ánh sáng.
Mà ánh trăng, lại giống như trò chơi "bá đạo tổng tài ép buộc nhân tình" ngắn ngủi. Chỉ cần có ánh sáng lại ngoan ngoãn quay về làm một tên hèn hạ.
Cả căn phòng hỗn độn cuối cùng cũng bãi lộ dưới ánh mặt trời. Thẩm Tri Hạ mặc áo sơ mi của Tưởng Minh Trác, ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bắt đầu hoài nghi về nhân sinh cuộc sống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!