Chương 5: (Vô Đề)

Các hoạt động ngoài trời vào buổi chiều khiến cả đám người chơi đến mê say, ngay cả dân văn phòng ít vận động cũng ngẫu nhiên tham gia những trò chơi này, cảm thấy thật mới mẻ. Cộng thêm phong cảnh ở đây tươi đẹp, chỉ cần ngẩng đầu đã nhìn thấy một đồi hoa lê màu trắng trải dài khắp núi, nở rộ tự nhiên. Liếc mắt nhìn qua, ngọn núi màu trắng phập phồng này tựa như một biển tuyết vào mùa xuân, tâm hồn dường như được màu tuyết trắng này gột rửa một phen.

Các đồng nghiệp chụp ảnh lại, rồi hái hoa lê, tâm trạng đều rất tốt. Mùi hương thơm ngọt ngào và gió xuân xen lẫn phe phất qua gương mặt của Chu Uyển, cô ngồi dưới gốc cây, nhìn Lý Nguyệt Minh mặc bộ Hán phục thuê được đang vuốt tóc một cách quyến rũ.

Cho dù năm ngoái Chu Uyển đã đến đây một lần, nhưng khung cảnh này tái hiện lại, vẫn mang đến một loại tâm trạng và tình cảnh hoàn toàn khác biệt.

Cũng không biết vì lý do gì, đột nhiên cô lại nhớ đến hình ảnh ngày đó Tạ Hỏa cõng cô, bước đi chậm rãi dưới tàng cây.

Cũng vào buổi chiều như lúc này, thậm chí đến ánh sáng cũng không khác nhau là bao, Chu Uyển mệt mỏi không muốn nhúc nhích, vùng và vùng vằn, Tạ Hỏa mới có lòng tốt ngồi xổm xuống theo ý nguyện của cô.

Tạ Hỏa cao, Chu Uyển ở trên lưng của anh cảm nhận được một khung cảnh và tầm nhìn hoàn toàn khác lạ, cũng không khỏi bị cành cây thấp móc vào người. Tạ Hỏa còn cố ý trêu đùa cô.

Lúc cõng cô, tay chân Tạ Hỏa cũng không hề trung thực, không ngừng dùng bàn tay vuốt ve xoa nắn bắp chân của cô, làm ra mấy hành động biến thái đúng nghĩa.

Chu Uyển tức giận mượn ưu thế địa lý cắn vào lỗ tai Tạ Hỏa một cái, mắng anh: "Đồ lưu manh!"

Tạ Hỏa kêu một tiếng: "Anh xoa bóp cho em, em còn nói anh là lưu manh?"

Chu Uyển: "Có ai xoa bóp như anh không? A! Sao anh lại bóp mông em!"

Tạ Hỏa: "Em nói xem bắp chân bây giờ có thoải mái không?"

Chu Uyển: "… Thoải mái."

Tạ Hỏa: "Đồ không có lương tâm."

Trong một khoảnh khắc như vậy, Chu Uyển bỗng nhiên lại suy nghĩ, nếu như yêu đương cùng với Tạ Hỏa thì cũng không phải là không được. Từ nhỏ điều kiện gia đình cô đã tốt, cô lớn lên trong sự nâng niu của gia đình, chưa từng thiếu thốn tình thương. Chu Uyển có một người bạn thân luôn mù quáng trong tình yêu, nhưng cô không như vậy, cô chưa từng yêu đương, đối với tình yêu cũng không có nhiều mong đợi như vậy.

Đương nhiên cô không thể nào làm người chủ động được, như thế thì thật mất mặt. Hơn nữa ai nghiêm túc thì người đó thua.

Lần đó, sau khi trở về từ trang trại chưa được hai ngày, Chu Uyển vô tình nộp đơn và được nhận vào công ty của Tạ Hỏa.

Sau đó bỗng dưng một ngày nọ, Tạ Hỏa đồng ý lời mời đến nhà họ Chu làm khách, trong lúc vô tình, Chu Uyển nghe được anh của cô và Tạ Hỏa đang nói chuyện.

Chu Uyển nghe được rõ ràng giọng nói mang theo ý cười của Tạ Hỏa: "Chu Uyển vẫn luôn là một cô nhóc chưa trưởng thành, tớ còn có thể có ý định gì với em ấy chứ?"

Chu Uyển mà, rất đơn thuần, lại là một người rất hiểu chuyện. Nếu người ta đã không có hứng thú với cô, vậy cô cần gì phải khóc lóc van nài chủ động lấy lòng đúng không? Cho nên chuyện yêu đương này, Chu Uyển liền nuốt vào trong bụng. Nhưng suy nghĩ trong lòng lại không khỏi có chút hụt hẫng, cô không hiểu rõ đó là loại cảm xúc như thế nào, vậy nên khoảng thời gian kia cứ luôn cố hết sức tránh né Tạ Hỏa, định cắt đứt quan hệ với anh. Cùng lúc đó, Chu Uyển cũng thử tiếp xúc với những người khác phái.

Nhưng vẫn không được, cô không có cảm xúc gì.

Gần quan được ban lộc, ngày đó ở công ty, Tạ Hỏa gọi riêng Chu Uyển tới phòng làm việc, Chu Uyển lại yếu lòng, dễ dàng bị anh mê hoặc.

Suy nghĩ của Chu Uyển rất thoáng, chẳng sao, dù sao thì cô và Tạ Hỏa cứ như vậy cũng ổn mà.Buổi tối tổ chức tiệc nướng bên lửa trại, theo thường lệ vẫn tổ chức một chút trò chơi nhỏ.

Lúc buổi chiều tham gia hoạt động, Chu Uyển đã làm bẩn quần áo, đi vào phòng thay một bộ khác. Khi đi ra từ trong phòng, cô lại đâm đầu đụng phải Thi An An.

Trái lại thì Thi An An rất thân thiện, mỉm cười chào hỏi với Chu Uyển: "Váy của cô đẹp quá."

Chu Uyển cũng không keo kiệt nụ cười của mình: "Cảm ơn, sao cô lại quay về thế?"

Thi An An: "Tôi quay lại lấy ít đồ cho Tạ Hỏa. Tay của anh ấy bị thương, chỗ của tôi có bao tay dùng một lần."

Chu Uyển: "Ồ."

Trong công ty, tất cả mọi người sẽ vô thức gọi anh là sếp Tạ Hỏa hoặc Tổng giám đốc Tạ, nhưng Thi An An lúc nào cũng gọi thẳng tên của anh. Thật ra chuyện này cũng chẳng có vấn đề gì, tên mà, vốn là để cho người ta gọi. Thi An An là tổ trưởng của bộ phận hạng mục, thường xuyên đi công tác với Tạ Hỏa, quan hệ giữa hai người bọn họ thân thiết, trên dưới công ty ai cũng đều biết.

Chu Uyển và Thi An An tách ra, cô đi về phía đống lửa.

Sắc trời dần tối đi, nhưng vì hôm nay thời tiết đẹp, bầu trời lúc chiều khiến cả khoảng không như nhiễm màu đỏ rực, cùng lúc đó, một vầng trăng sáng treo trên bầu trời, mặt trăng và mặt trời đồng thời xuất hiện, cảnh tượng này thật sự rất khó thấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!