Chương 4: (Vô Đề)

Lúc nhìn thấy Lý Nguyệt Minh đi đến, hơi thở của Chu Uyển lập tức gấp gáp, cô đi bước nhỏ đến.

Lý Nguyệt Minh quan tâm hỏi Chu Uyển: "Có phải em mới vào nhà vệ sinh nôn không?"

Vừa nói vừa chỉ chỉ vào vết son môi sớm đã nhoè đi của cô.

Trong lòng Chu Uyển đập thịch, nhưng cũng thuận nước đẩy thuyền không giải thích thêm gì, Lý Nguyệt Minh thật sự cho rằng là vừa rồi cô vào nhà vệ sinh để nôn.

Sau đó Chu Uyển lấy ra một cái gương nhỏ soi một chút, môi của cô thảm đến mức không nỡ nhìn, may là ngày hôm nay cô chọn một màu tươi mát chứ không phải là màu đỏ rực cháy bỏng, nếu không thì bây giờ đôi môi này không khác gì đôi môi vừa hút máu người xong.

Nhưng Tạ Hỏa cũng thật là, tự nhiên hôn cô làm gì? Hôn cô xong cũng không nhắc nhở đến son môi của cô nữa.

Đã đến giờ ăn cơm trưa, tất cả mọi người đều đến nhà ăn ở trang trại ăn cơm, Chu Uyển không có khẩu vị, cô và Lý Nguyệt Minh cầm thẻ phòng định đi mua chai nước ngọt uống.

Chu Uyển cầm cái gương nhỏ trang điểm lại, còn chưa làm xong, đột nhiên có người nhẹ nhàng gõ vào sau lưng cô.

Cô quay đầu, là đồng nghiệp ở bộ phận thiết kế, Bồ Hoành Bác.

Con người của Bồ Hoành Bác cũng như cái tên, là tiến sĩ từng đi du học, là người có năng lực nghiệp vụ rất mạnh, chỉ lớn hơn Chu Uyển hai tuổi. Vừa hay là hai người bọn họ lại cùng phỏng vấn ở Aries trong một ngày, ngày phỏng vấn đó Chu Uyển đeo đôi giày cao gót, suýt chút nữa thì bị bong gân ở mắt cá chân, là Bồ Hoành Bác đã cẩn thận đỡ cô.

Về sau Chu Uyển ứng tuyển thành công, tiến vào Aries, ngày đi làm đầu tiên thấy Bồ Hoành Bác cũng có chút cảm giác thân thiết. Có thể là do ấn tượng đầu tiên với nhau rất tốt, thế là năm tiếp theo tại Aries, mối quan hệ giữa Bồ Hoành Bác và Chu Uyển càng tốt hơn.

"Nghe chị Nguyệt nói, hình như vừa rồi cô không thoải mái, bây giờ đã ổn chưa?" Bồ Hoành Bác đưa một bình nước chanh cho Chu Uyển.

"Cảm ơn." Chu Uyển nhận lấy nước chanh, chột dạ nói: "Không sao đâu."

Bồ Hoành Bác vẫn rất quan tâm: "Nếu như cô không muốn ăn bữa trưa, chỗ của tôi có chút hoa quả."

Anh ta nói xong thì lấy một hộp hoa quả đã cắt xong đưa cho Chu Uyển, đây chính là thứ mà anh ta đã đặc biệt chuẩn bị.

Chu Uyển nào có ý định lấy đồ của người ta, vừa nói cảm ơn lại vừa từ chối.

Đều là người trưởng thành rồi, Chu Uyển cũng có thể cảm nhận được Bồ Hoành Bác có ý với cô. Từ nhỏ cô đã được rất nhiều người thích, không phải tự phụ, mà bởi vì điều kiện về ngoại hình của cô thật sự không tệ.

Có thể nói Chu Uyển luôn xinh đẹp từ nhỏ đến lớn.

Nhưng người lấy lòng cô càng nhiều, cô càng có thể nhìn ra được các kiểu đầu trâu mặt ngựa.

Hồi học đại học, bởi vì Chu Uyển từng từ chối một nam sinh theo đuổi mình điên cuồng, vì thế đối phương vì muốn trả thù cô mà đi đồn đủ loại tin nhảm. Cô cũng không phải người ăn chay, đương nhiên sẽ không cho đối phương nếm được quả ngon gì.

Nhưng nhờ những gì mà nam sinh kia ban tặng, Chu Uyển không có quá nhiều ấn tượng tốt đẹp đối với những nam sinh chủ động tỏ ra tử tế. Không ăn được thì đạp đổ, cô đã nhìn thấy quá nhiều người như vậy rồi.

Chu Uyển đối với sự lấy lòng của Bồ Hoành Bác cũng không tính là có hảo cảm hay chán ghét, nói trắng ra là, cảm giác khi cô nhìn Bồ Hoành Bác và khi nhìn Lý Nguyệt Minh là giống nhau, đều là ngoại trừ bạn bè ra thì không còn một cảm xúc dư thừa nào khác. Điểm không giống nhau chính là Bồ Hoành Bác là một người có tâm tư rất đơn thuần, cũng rất chân thành.

Bằng không thì đổi thành những người khác, Chu Uyển đã làm mặt lạnh từ lâu rồi.

"Cầm đi, tôi còn chuẩn bị thêm một ít cho các đồng nghiệp khác nữa." Trên khuôn mặt Bồ Hoành Bác mang theo một nụ cười ấm áp, luôn mang đến cho người ta cảm giác lịch sự vừa đủ.

Nếu đã nói như vậy rồi, nếu Chu Uyển còn từ chối nữa thì có hơi cố chấp. Cô nhận lấy hoa quả, vì vậy thành ra, tay trái một ly nước chanh tay phải một hộp hoa quả, không có tay nào rảnh để xách hành lý.

Không đợi Chu Uyển nói thêm gì, Bồ Hoành Bác đã giúp cô cầm túi hành lý: "Đi, đưa cô đến phòng xong thì tôi sẽ quay về ăn cơm trưa."

Chu Uyển: "Vậy cảm ơn anh."

Bồ Hoành Bác cười: "Có phải nên phát thẻ người tốt cho tôi không?"

Chu Uyển bị anh ta chọc cười: "Anh là người tốt."

"Cẩn thận!" Bồ Hoành Bác đột nhiên đưa tay ra giữ chặt lấy cánh tay của Chu Uyển.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!