Chương 3: (Vô Đề)

Chu Uyển cảm thấy, vì lý do an toàn, vẫn nên cách xa Tạ Hỏa một chút thì tốt hơn.

Ai ngờ cô vừa mới đứng dậy, Tạ Hỏa liền giữ chặt lấy cổ tay của cô. Đúng lúc Lý Nguyệt Minh cách đó không xa đang không yên tâm mà nghiêng đầu qua dò xét, doạ Chu Uyển vội vàng vung tay Tạ Hỏa ra.

Cứ liên tục không thể dứt ra được, Tạ Hỏa cứ như keo con voi, ỷ mình có sức lực lớn, dứt khoát kéo Chu Uyển ra phía xa.

"Tạ Hỏa, anh làm gì đấy?"

"Có món nợ vẫn cần phải tìm em thanh toán."

Chu Uyển nào có ngoan ngoãn chịu phạt như vậy, cô chạy như thỏ, tung ra tuyệt chiêu tránh khỏi gông cùm xiềng xích, không ngờ một giây sao lại bị Tạ Hỏa xoay tròn 360 độ rồi ấn vào trong lồng ngực. Mặc dù lúc nhỏ Chu Uyển đã từng học ba

-lê mấy năm, nhưng lúc này chắc chắn không phải lúc để thể hiện kỹ năng.

"Tiết kiệm chút sức lực đi." Giọng nói thờ ơ của Tạ Hỏa truyền đến từ đỉnh đầu của Chu Uyển.

Chu Uyển tức chết đi được. Cô căng thẳng muốn chết, rất sợ sẽ bị đồng nghiệp nào đó nhìn thấy, thế là cô dứt khoát kéo áo khoác màu đen của Tạ Hỏa ra che lấy đầu của mình.

Giấu đầu hở đuôi.

Tạ Hỏa cười thầm, nửa đẩy nửa ôm kéo Chu Uyển quẹt thẻ đi vào một căn phòng.

Kiến trúc phòng ở trang trại không giống với khách sạn, nơi đây diện tích rất lớn, toàn bộ đều mang phong cách kiểu Trung Quốc, theo thiết kế một nhà một sân, tính riêng tư giữa các phòng cũng rất tốt.

Phong cách bài trí trong căn phòng này, Chu Uyển quen đến mức không thể nào quen hơn được, là căn mà năm ngoái cô và Tạ Hỏa đã ở cùng nhau.

Chu Uyển muộn màng nhận ra, team building lần này là cô phụ trách sắp xếp vấn đề nơi ở, cô hỏi Tạ Hỏa: "Thì ra tự anh đã sắp xếp xong hết rồi à?"

Tạ Hỏa rất lạnh lùng, tròng mắt nhìn chằm chằm vào Chu Uyển, cặp mắt kia khiến Chu Uyển cảm thấy như mình đã đạp phải điện cao áp.

Chu Uyển rất chột dạ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tạ Hỏa, đôi mắt tròn trịa nháy nhẹ một cái, lông mi mảnh khảnh cũng theo đó mà rung lên.

"Nói thế nào nhỉ?" Tạ Hỏa hỏi Chu Uyển.

"Gì mà nói thế nào?" Chu Uyển hỏi lại.

Tính khí của Tạ Hỏa rất nhẫn nại: "Suy nghĩ kỹ chưa?"

Chu Uyển: "Không biết."

Tạ Hỏa: "Bớt giả ngu."

Sao Chu Uyển có thể không biết Tạ Hỏa đang nói gì chứ?

Hai tuần trước, trước khi Tạ Hỏa đến Quảng Châu để công tác, đêm đó hai người bọn họ đã dây dưa cả một buổi tối.

Ngày hôm sau, Tạ Hỏa đã hỏi Chu Uyển một câu: "Em muốn chơi đến khi nào?"

Anh nói anh không chơi với cô nữa, bảo cô suy nghĩ cho kỹ, quan hệ giữa bọn họ đến khi nào mới có một kết thúc.

Lúc đó Tạ Hỏa thể hiện phong độ của một quý ông, nói với Chu Uyển: "Em suy nghĩ cho kỹ, đợi anh đi Quảng Châu về thì cho anh một câu trả lời chắc chắn."

Được lắm, mặc xong quần thì liền trở mặt như không quen biết, để lại cho cô một bóng lưng đầy lạnh lùng, hoàn toàn không phải là điệu bộ ôm lấy cô, cục cưng ngoan ngoãn thơm anh thêm một cái. Dáng vẻ đó so với hình tượng nhà tư bản vô lương tâm trong ấn tượng của Chu Uyển thì không khác nhau là bao, mặc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt, hình người dáng chó khiến cho người ta khó chịu.

Chu Uyển không hiểu, bọn họ như bây giờ không phải cũng ổn sao? Giữa hai bên không có hẹn ước gì, vui thì gặp mặt, không cần phải lúc nào cũng dính lấy nhau, càng không cần chịu trách nhiệm.

Đương nhiên cô cũng biết đàn ông đều không muốn chịu trách nhiệm. Có lẽ anh đã chán ghét thân thể của cô hoặc là anh có một con chó cái khác ở bên ngoài.

Hừ, kết thúc thì kết thúc, chẳng có gì lớn lao. Cùng lắm thì cô lại tìm người khác vừa ý, lẽ nào lại phải treo cổ trên cái cây như Tạ Hỏa!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!