Chương 15: (Vô Đề)

Không giống như Chu Uyển dự đoán sẽ là một màn lưu luyến không rời, cũng chẳng giống bất kỳ lần nào trước đây khi vừa bước vào cửa là họ cuốn lấy nhau không dứt.

Sau nụ hôn dài và mãnh liệt, Tạ Hỏa bình tĩnh lại, bế Chu Uyển ngồi xuống sô pha, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc hơi rối của cô. Anh chăm chú nhìn vào gương mặt ấy, ánh mắt như của một người yêu sâu đậm vừa đoàn tụ sau nhiều ngày xa cách.

Trong màn đêm tĩnh lặng, ánh mắt thâm trầm và đầy tình cảm của anh đủ để mê hoặc lòng người. Trước đây, mỗi khi họ đan tay vào nhau, anh chống tay lên phía trên nhìn cô, đôi mắt anh thường ánh lên sắc đỏ nhẹ. Chu Uyển quá quen thuộc ánh mắt đó, cô biết nó mang ý nghĩa gì. Nó khiến cô như phát điên, trái tim đau đớn đến mức nghẹt thở, cuối cùng là run rẩy không ngừng.

Trái lại, Chu Uyển xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, đưa tay lên che mắt anh.

Tạ Hỏa không để cô thành công, anh giữ lấy tay cô, đặt lên môi hôn nhẹ, thân mật hỏi: "Vừa về à? Đặc biệt đến tìm anh?"

Anh biết cô đã đứng đợi ở cửa bao lâu, chiếc vali của cô thậm chí còn để ở ngoài.

Bị anh nói trúng tim đen, Chu Uyển có chút không biết giấu mặt vào đâu.

Tạ Hỏa không có ý trêu chọc cô: "Bay lâu như vậy mệt rồi đúng không?"

Chu Uyển: "Ừm."

Mười mấy tiếng bay dài đằng đẵng, vừa nhàm chán lại mệt mỏi, nhưng vì nghĩ đến việc gặp được anh, cô lại thấy không quá khó chịu nữa.

Tạ Hỏa: "Ăn tối chưa?"

Chu Uyển: "Ăn một chút trên máy bay rồi."

Tạ Hỏa: "Bây giờ có muốn ăn thêm gì không? Em muốn ăn gì? Anh cho người mang đến hoặc anh nấu cho em nhé?"

Chu Uyển lắc đầu: "Em không đói."

Bây giờ cô chỉ muốn ôm anh, muốn hôn anh, thế là cô vội nhào đến gần anh, hai tay ôm lấy cổ anh. Tạ Hỏa hôn cô một lúc, rồi lại lùi ra.

Chu Uyển không vui, kéo lấy cổ áo anh: "Anh tránh gì hả!"

Tạ Hỏa cười: "Anh mới tiếp rượu về, trên người còn mùi rượu mùi thuốc hút, em không chê hả?"

Chu Uyển: "Anh nói thật đi, có phải còn có mùi của phụ nữ không? Muộn như vậy mới về!"

Tạ Hỏa nghiêm túc vỗ nhẹ lên mông cô: "Nói linh tinh gì thế. Tối nay ăn với lãnh đạo tỉnh, nói chuyện mãi quên cả thời gian."

Chu Uyển hừ nhẹ một tiếng.

Cho dù Tạ Hỏa không giải thích, cô cũng tin anh một cách khó hiểu.

Tạ Hỏa liền bế cô lên lầu, giọng nói mang theo ý cười nồng đậm: "Không đói thật hả? Sao anh thấy em có vẻ… rất khát đấy."

Chu Uyển xấu hổ đánh Tạ Hỏa một cái: "Anh phiền vừa thôi nhé!"

Bước cần thiết gì đều không bị bỏ sót, thậm chí vì đôi bên đã rõ tâm ý nhau, nên càng nhiệt tình cháy bỏng.

Từ nhà tắm đến phòng ngủ, từ mặt đối mặt đến mặt đối diện gương. Chu Uyển là cô nàng từ nhỏ cho đến lớn đã được nâng niu trong lòng bàn tay, bây giờ lại càng kén chọn khi được Tạ Hỏa nâng niu chiều chuộng.

Chỉ là Tạ Hỏa của tối nay lại có thêm một dụng ý, không ngừng đòi hỏi, hết lần này đến lần khác dụ dỗ Chu Uyển gọi anh một tiếng chồng. 

Cô không đồng ý, anh lại dùng lực nhiều hơn, bằng mọi cách bắt cô mở miệng.

Thậm chí đến cuối cùng, Chu Uyển lại phải dùng một tiếng chồng ơi để dỗ Tạ Hỏa, cầu xin anh tha cho.

Tối đó vốn đã rất muộn, khi kết thúc thì trời đã hửng sáng.

Một cái miệng của Chu Uyển được đút no nê, nhưng miệng khác lại kêu đói. Tiêu tốn thể lực nhiều, không biết là tụt huyết áp hay là lý do khác, hai chân của Chu Uyển như mềm nhũn, cơ thể rã rời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!