Cảnh quang buổi tối chưa đến tám giờ, cũng không tính là tối.
Nếu vào ngày thường, có bạn thân gọi đến, đương nhiên là Chu Uyển cực kỳ vui vẻ, nhưng thời cơ hôm nay không thích hợp. Trong đầu cô là đống bột nhão, chỉ có thể nhét Tạ Hỏa vào trong tủ quần áo. Xong xuôi mới vô cùng lo lắng khoác áo lên chạy ra ngoài mở cửa.
Hai người đứng đợi ngoài cửa này rõ ràng là đã đợi được một lúc, đặc biệt là Chu Tư, trên mặt hiện rõ sự không hài lòng.
Tuổi tác của hai anh em Chu Uyển và Chu Tư cũng xêm xêm nhau, có thể nói em gái út như cô từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, nên Chu Tư cực kỳ không quen nhìn dáng vẻ nũng nịu kia của em gái mình. Trên dưới trong nhà đều chiều chuộng Chu Uyển đến nỗi cô có hơi kiêu căng ngang ngược, nhưng về phần Chu Tư, anh ấy lại không hề nể nang gì em gái.
Nhưng Chu Uyển lại có thể thấy Chu Tư cưng chiều Tạ Lệ đến nhường nào, cô mới nhận ra Chu Tư lại là người hai mặt như thế!
Chu Uyển vô cùng may mắn, Tạ Lệ không biết khoá mật mã điện tử của nhà cô.
Tạ Lệ luôn là dáng vẻ cười hi hi: "Ting ting ting, mang đồ ăn ngào ngạt hương thơm đến cho cậu này!"
Chu Uyển giả vờ diễn trò: "Uầy! Đỉnh quá đi thôi!"
Chu Tư: "Mở cửa thôi cũng lâu, làm trò mèo gì đấy?"
Chu Uyển: "Không phải là em muốn thật nghiêm chỉnh ra đón hai người đây sao?"
Hai người họ đi vào phòng, dáng vẻ như chủ nhà, cực kỳ tự giác mà thay giày rồi rửa tay, rõ ràng là cực kỳ quen thuộc với cái miếu nhỏ của chim sẻ Chu Uyển này.
Chu Uyển thì trái lại, vẻ mặt như có tật giật mình mà theo sát sau lưng hai người bọn họ.
Tạ Lệ phát hiện trong bếp đang hầm ức bò cà chua, đầy bất ngờ kêu lên: "Wow! Cậu tự nấu cơm à!"
Trong lòng Chu Uyển giật thót: "À, ừ."
Lúc này Chu Tư cũng đi đến nhà bếp, nghe thấy vậy thì liếc qua Chu Uyển, tựa như chút đạo hạnh này của cô căn bản không qua được mắt của anh ấy.
Anh ấy chỉ đầy sâu xa mà đánh giá một câu: "Em biết nấu ăn từ bao giờ thế?"
Chu Uyển nói khoác không biết ngượng: "Đương nhiên là học rồi! Không thì anh cho rằng em sống như thế nào chứ?"
Chu Tư: "Lẽ nào không phải bữa nào cũng gọi đồ ăn, ngày nào cũng ăn đồ ăn nhanh à?"
Chu Uyển hừ một tiếng: "Anh bớt xem thường người khác đi!"
Tuy là nói thế, nhưng ức bò hầm cà chua này phải xử lý tiếp như thế nào, Chu Uyển hoàn toàn không biết gì cả.
Cô dứt khoát tắt bếp luôn, vạn sự may mắn.
Món hầm rải toàn tương đỏ được mở ra đặt lên bàn, mùi hương bá đạo nhanh chóng bay lên. Tạ Lệ đi lấy hai bộ bát đũa, nói muốn cùng ăn với Chu Uyển.
Chu Uyển chỉ mong lúc này Tạ Lệ và Chu Tư rời đi sớm một chút, hỏi: "Không phải cậu ăn rồi à?"
Tạ Lệ: "Không phải tớ sợ cậu ăn một mình cô đơn sao hả."
Chu Uyển: "Không đâu, nếu cậu và anh tớ bận gì thì hai người cứ đi trước đi."
Chu Tư: "Không sao, hai em cứ từ từ ăn."
Người bận rộn Chu lúc này nhàn nhã ung dung ngồi trên ghế sô pha rút điện thoại ra, nhìn dáng vẻ như thật sự thoải mái.
Ăn thì ăn thôi, dù sao bây giờ Chu Uyển cũng đói đến mức ăn được cả một con trâu.
Nhưng vào lúc Chu Uyển đang chuẩn bị ăn ngấu nghiến, phòng ngủ của cô đột nhiên truyền đến một âm thanh.
Tạ Lệ đầy cảnh giác: "Tiếng gì thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!