Chu Uyển luôn cảm thấy việc hôn với Tạ Hỏa tựa như có một loại ma pháp thần kỳ, trên thực tế thì đúng là như thế.
Cô ngồi trên bàn bếp rộng rãi giữa nhà bếp, hai tay ôm lấy cổ của Tạ Hỏa, sớm đã quên cả giãy dụa và phản kháng, từ bị động thành chủ động. Thậm chí cô còn thích thú, khắp người trên dưới đều phơi phới xúc cảm tê dại.
Thật ra từ khi bắt đầu cô cũng từng phản kháng, lúc Tạ Hỏa vác cô đến nhà bếp, hai tay hai chân của cô còn đạp vùng vẫy mắng anh: "Đồ tồi! Tiểu nhân hèn hạ! Anh thả em xuống mau!"
Thế là Tạ Hỏa thật sự thả cô xuống, để cô ngồi trên bàn bếp, anh thì thả cái túi đựng một đống đồ kia xuống.
Âm thanh loẹt xoẹt của túi bóng khiến Chu Uyển chú ý, cô nhiều chuyện hỏi anh: "Trong túi đó là thứ gì vậy?"
Tạ Hỏa không trả lời, hai tay của anh chống trên bàn bếp, giam cầm Chu Uyển ở trước mặt mình, đột nhiên nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái.
Chu Uyển phản ứng lại lập tức che lấy miệng của mình, lớn tiếng cảnh cáo: "Ai cho anh hôn em!"
Tạ Hỏa hơi nhướng mày, lại dựa sát vào đôi tay đang che miệng của cô mà hôn một cái. Hôn xong thì cực kỳ trẻ con mà nhìn cô, đáy mắt mang theo ý cười.
Chu Uyển không hài lòng lẩm bẩm, nhưng ngọn núi trở ngại trước mắt này thật sự nguy nga cao cút, cô chỉ có thể trốn tránh.
Hai người cứ ở trên bàn bếp anh đuổi tôi chạy, thậm chí Chu Uyển đến ngay cả mông cũng không xê dịch, trên trán, chóp mũi, vành tai, cổ… Hễ là chỗ mà tay không chạm đến được thì đều bị Tạ Hỏa hôn sạch. Cô cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Tạ Hỏa dứt khoát bắt lấy cổ tay của cô kéo xuống, cúi người hôn lên môi cô.
Sau đó thì có cảnh tượng như bây giờ.
Hai người dính chặt lấy nhau, cũng không di chuyển chỗ, bởi vì khoảng cách xa hơn nữa thì bọn họ không đợi được, sau khi đôi môi chạm vào nhau bèn không thể tách rời. Chu Uyển khẽ ngước đầu, Tạ Hỏa thuận theo phối hợp tư thế của cô mà hơi khom người.
Hoàng hôn màu đỏ cam chiếu qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn xuống sàn đá cẩm thạch màu trắng. Trong phòng không có đèn, chút ánh hoàng hôn cuối cùng biến mất trên bầu trời, để lại toàn bộ căn phòng một khung cảnh tối tăm và u ám.
Âm thanh của những cái hôn đầy phóng đãng vang lên từ trong bếp, mùi vị mập mờ phủ đầy mỗi một góc xó.
Nếu như nụ hôn chỉ là món ăn khai vị, như vậy thì Chu Uyển đã có hơn một tháng ăn chưa no bụng rồi.
Sự ma sát giữa da và da tạo ra từng đợt pháo hoa vô hình, khiến toàn thân Chu Uyển như cuồn cuộn, tựa như nhu cầu trong chốc lát đã bùng cháy.
Quen thuộc với hơi thở của Tạ Hỏa như chính bản thân, cô theo bản năng đòi hỏi anh càng nhiều hơn, ngón tay nhỏ bé vô thức tìm kiếm.
Trước nay cô luôn biết bản thân mình cần gì, lúc nào cũng có được thứ mình muốn từ trên người anh. Cô đã không còn quan tâm đến căng thẳng và ngại ngùng nữa, ngón tay của cô nắm lấy góc áo sơ mi Tạ Hỏa, cởi ra từng chút một.
Ấy thế mà người ở trước mặt này đột nhiên dừng lại, dùng trán chạm lên trán của cô, sau đó chậm rãi tách ra.
Tạ Hỏa nhìn Chu Uyển rất lâu rất lâu, lâu đến mức cô không tự chủ được mà đỏ mặt, lâu đến mức đưa tay muốn che đi đôi mắt sắc bén kia của anh.
Tạ Hỏa đột nhiên ngọt ngào hỏi cô: "Muốn anh à?"
Chu Uyển nghiêng đầu: "Không muốn!"
Trong giọng của cô mang theo tiếng hít thở, giống như sau khi chạy trăm mét đã khát đến mức cần một ly nước suối lạnh để giải khát.
Hai tay của Tạ Hỏa ôm lấy gương mặt Chu Uyển, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve làn da mượt mà nơi gò má cô, giống như không thể giải khát được mà cúi đầu hôn lên tiếp. Anh luôn có cách để có được đáp án và kết quả mà mình mong muốn, giống như mãnh thú săn mồi vậy, có thể tiêu tốn mấy giờ để đợi được thời cơ, cuối cùng khiến cô cam tâm tình nguyện mà đầu hàng.
Trong phòng không biết từ lúc nào đã hoàn toàn chìm vào màu sắc mờ tối, khiến Chu Uyển không thể nhìn rõ được khuôn mặt của Tạ Hỏa.
Điều này trái lại khiến Tạ Hỏa bình tĩnh hơn chút, anh dừng lại hành động xốc nổi, rút ngón tay, trong ánh mắt mê ly của cô mà vuốt lại mép váy cho cô.
Tên đã lên dây, Chu Uyển không hiểu lắm mà ngơ ngác nhìn Tạ Hỏa.
Cô là đứa trẻ thích ăn kẹo đấy, không cho kẹo thì sẽ khóc.
Tạ Hỏa rút khăn giấy lau ngón tay, không nhanh không chậm bật đèn lên, trong phòng lập tức sáng trưng.
Tia sáng mạnh mẽ khiến Chu Uyển cảm thấy khó chịu, cô nghe thấy anh nói: "Buổi tối muốn ăn gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!