Chương 10: (Vô Đề)

Phòng làm việc đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Chu Uyển bị dọa giật mình, vô thức cúi đầu nhìn Tạ Hỏa.

Tạ Hỏa bình tĩnh bảo người kia đừng đi vào, anh vẫn ngẩng đầu nhìn cô như cũ, cảm xúc nơi đáy mắt không rõ ràng. Nếu như không chú ý đến tư thái và cách ăn mặc của anh, anh của giờ khắc này vẫn là ông chủ kiêu ngạo của Aries như cũ. 

Nhìn anh thành thạo điêu luyện, hoàn toàn không giống như người nằm ở phía bị áp chế.

Tạ Hỏa cho cô một cảm giác cực kỳ có sức hút, hai chân anh quỳ gối trước mặt cô, quần tây thẳng thớm, tấm lưng rộng hơi cong xuống, hai tay để phía sau bị trói lại bằng cà vạt, có một loại hương vị cực kỳ suy đồi và mạnh mẽ.

Trong tay của Chu Uyển cầm một chiếc roi da, siết thật chặt, không dám quát xuống. 

Từ trước cho đến nay, giữa bọn họ không hề có sở thích về phương diện kia, Chu Uyển không, Tạ Hỏa cũng không.

Chỉ có một lần ở công ty, sau khi Chu Uyển bị Tạ Hỏa phạt đến tức nổ phổi, liền nói đầy tức giận: "Tạ Hỏa! Sớm muộn gì em cũng sẽ phạt anh phải quỳ xuống cầu xin em trong phòng làm việc!"

Lúc đó Tạ Hỏa với gương mặt nghiền ngẫm đầy ý cười hỏi cô: "Anh thì có chỗ nào phải cầu xin em đâu chứ?"

Trên thực tế, cao ngạo như Tạ Hỏa, cả đời này chưa bao giờ phải cúi đầu với ai hết.

Mà bây giờ chính là lúc Tạ Hỏa cầu xin Chu Uyển.

Anh ngẩng đầu như hỏi ý kiến cô, hầu kết nhấp nhô, cầu xin cô.

Cầu xin cô cái gì?

Anh không nói rõ, chỉ là trong đôi mắt chứa chất đầy sự vô tội.

Anh như thế khiến Chu Uyển nổi lên một suy nghĩ đầy táo bạo.

"Bốp" một tiếng, roi da tinh tế trên tay Chu Uyển quất xuống người Tạ Hỏa, rất nhanh đã để lại một dấu vết mờ nhạt.

Điều này khiến Chu Uyển cảm thấy hưng phấn khó mà giải thích được, tựa như khiến dòng máu lạnh lẽo của cô bắt đầu sôi trào.

Chu Uyển hơi cúi người, đưa tay sờ đầu Tạ Hỏa, tựa như vuốt ve lông của động vật vậy, trong lòng cô đầy thoả mãn: "Cũng tàm tạm."

Mười phút sau, Chu Uyển đi ra từ phòng làm việc của Tạ Hỏa.

Mười phút, đến cả thời gian cho màn dạo đầu còn không đủ, hai người bọn họ đương nhiên chưa làm gì hết.

Chỉ là Chu Uyển bị Tạ Hỏa quyến rũ, đeo một chiếc dây chuyền bằng bạc khắc tên của Chu Uyển lên cổ anh, khiến Tạ Hỏa mang theo đồ vật sở hữu của Chu Uyển. 

Dù Chu Uyển không hiểu đây rốt cuộc có ý gì, nhưng cũng đại khái biểu thị trò chơi giữa hai người họ tiếp tục.

Thế là Chu Uyển rời khỏi phòng làm việc của Tạ Hỏa, cô đột nhiên có hơi mơ màng.

Sau khi sự hưng phấn qua đi, cô bắt đầu suy nghĩ kỹ càng, Tạ Hỏa rốt cuộc đang chơi trò mèo gì thế?

Với điều kiện của anh không đến nỗi cứ nhất định là cô chứ?

Nhưng anh ở trước mặt cô lại cúi đầu khiêm nhường như vậy, gần như khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Cùng lúc Chu Uyển vừa rời khỏi phòng làm việc của Tạ Hỏa, Lý Nguyệt Minh gọi cô lại.

Đại khái là do biểu cảm của Chu Uyển lúc này đầy nghi ngờ và phiền muộn, khiến Lý Nguyệt Minh hiểu lầm rằng Chu Uyển bị Tạ Hỏa đóng cửa đàm đạo đến mức trong lòng khó chịu, bèn nhẹ nhàng đến an ủi cô.

Chu Uyển lắc đầu tỏ vẻ mình không sao.

Lý Nguyệt Minh: "Không sao thì tốt, Tổng giám đốc Tạ chắc không nói gì khó nghe đâu hả?"

Chu Uyển: "Không."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!