Chương 8: (Vô Đề)

Dù cho có khóc lớn trong nghĩa trang cũng không phải là một chuyện mất mặt. Dù tiếng khóc truyền đến tai người xa lạ, cũng sẽ không ai tò mò nhìn qua

- mọi người chỉ nghĩ rằng gia quyến và bạn bè đang đau lòng trong hoàn cảnh này.

Nhưng Hoài Hạnh không khóc lớn. Cô khóc một cách kìm nén và ép bản thân phải tự chủ, chỉ có những tiếng nấc đứt quãng vang lên.

Chỉ có mỗi Sở Vãn Đường nghe thấy.

Thời tiết hôm nay rất đẹp. Sở Vãn Đường mặc một chiếc sơ mi đen không quá dày, nên lớp vải trên vai rất nhanh đã bị nước mắt của người đối diện thấm ướt, cảm giác ẩm ướt dính dấp khiến chị hơi khó chịu.

Chị nhíu mày, sau đó điều chỉnh tư thế, đối diện Hoài Hạnh rồi quỳ xuống. Rất tự nhiên, chị vươn hai cánh tay ra, một tay ôm lấy eo cô gái, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ lên bờ vai đang run rẩy, kéo người vào lòng.

Gió nhẹ thoảng qua.

Chị ngửi thấy mùi hương từ sáp thơm trên người Hoài Hạnh, giọng nói trở về với sự ôn hòa, dịu dàng thường ngày: "Chị biết rồi, Tiểu Hạnh. Chị đã nói là chị tin em, em cũng phải tin lời chị, được không?"

Nói đến đây, chị dừng lại một chút, rồi nghiêng đầu nhìn vào bức ảnh trên bia mộ.

"Nếu dì Hoài hiểu lầm chị bắt nạt em, vậy thì chị thật sự không giải thích nổi mất."

Hoài Hạnh lập tức ngẩng đầu lên. Dù tiếng nấc vẫn chưa dứt, cô vẫn vội vàng quay sang tấm bia mộ, nghiêm túc giải thích: "Mẹ, chị không bắt nạt con đâu."

Bọn họ là người thân, là chị em. Là cô lén bước qua ranh giới.

Sở Vãn Đường vẫn ôm cô, đôi mắt hơi rũ xuống, quan sát bộ dạng của cô gái lúc này.

Lông mi dày của Hoài Hạnh dính thành từng sợi vì nước mắt. Đôi mắt đỏ hoe, chóp mũi cũng đỏ. Làn da trắng trẻo phủ một lớp nước mắt lấp lánh.

Bờ môi vốn căng mọng nay hơi khô, nhưng lại như được phủ một lớp mật ong trong suốt, hồng hào như những đóa hoa anh đào nở rộ ven đường mà họ đã nhìn thấy trên đường tới đây.

Sở Vãn Đường chăm chú nhìn chỗ đó lâu hơn hai giây rồi thu lại ánh mắt.

Yết hầu chị khẽ chuyển động

- cảm giác hơi khát nước.

Hoài Hạnh không hề nhận ra. Cô cũng không nhìn sắc mặt Sở Vãn Đường, từ từ buông bàn tay đang nắm lấy chị. Có lẽ cảm thấy lời vừa nói vẫn chưa đủ, cô chùi mặt, giọng mũi nặng nề tiếp tục nói với Hoài Chiêu: "Mẹ, chị đối xử với con rất tốt. Tối hôm kia con bị đau bụng kinh, chị còn đến xoa bụng cho con nữa. Mẹ cũng từng xoa bụng cho con mà, con nhớ mẹ lắm..."

Sở Vãn Đường thấy tâm trạng cô dần ổn định lại, liền đứng dậy, chậm rãi nhìn xuống vai mình.

Lớp vải trên vai đã thấm ướt một khoảng lớn, ngay cả dây áo trong cũng bị ướt theo. Người phụ nữ khẽ nhếch môi, lại cúi đầu nhìn đỉnh đầu Hoài Hạnh, trên gương mặt tươi đẹp lộ ra vài phần bất đắc dĩ.

Hai người tiếp tục nán lại trong nghĩa trang thêm khoảng nửa tiếng nữa, đến khi Hoài Hạnh luyến tiếc quay người đi theo Sở Vãn Đường, đi được vài bước, cô lại ngoái đầu nhìn về phía sau. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, cho đến khi bia mộ của mẹ bị những hàng cây che khuất, không còn thấy nữa, cô mới chịu dừng lại động tác này.

Điện thoại của Văn Như Ngọc gọi tới đúng lúc này, hỏi xem hai người đã xong việc chưa, có muốn đến nhà dì ấy ngồi chơi trước không.

Hoài Hạnh mỉm cười với người ở đầu dây bên kia: "Dì Văn, bọn con sẽ về khách sạn trước ạ."

"Khóc rồi hả?" Văn Như Ngọc nghe ra giọng mũi của cô.

Hoài Hạnh đỏ mặt thừa nhận: "Dạ... đúng ạ..."

Bên kia, Hạ Dật giật lấy điện thoại của Văn Như Ngọc, giọng nam trẻ tuổi vang lên: "Hoài Hạnh, mau đến đây đi, em và...."

Phần sau không nghe rõ nữa, vì miệng cậu ta đã bị bịt lại.

Văn Như Ngọc giành lại điện thoại, cười hỏi: "Có cần dì đến đón hai đứa không?"

"Không cần đâu ạ, dì Văn, bọn con tự đến được." Hoài Hạnh cũng cười, "Dì yên tâm, bữa cơm này bọn con nhất định không vắng mặt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!