Chương 7: (Vô Đề)

Sở Vãn Đường vẫn còn ngái ngủ, giọng điệu khi nói chuyện mang theo chút mệt mỏi. Khi cô nói đến hai chữ "người ta", không hề nhấn mạnh.

Nhưng Hoài Hạnh nghe vẫn cảm thấy có chút rõ ràng. Ngón tay cô dừng lại trên màn hình, hiếm khi không lập tức làm theo lời Sở Vãn Đường mà do dự đôi chút. Thế nhưng, ngay trước khi câu "Dì Văn và mọi người không phải người ngoài" thoát ra, cô đã nghe thấy giọng nói dịu dàng của Sở Vãn Đường vang lên:

"Đến Vân Thành cũng đã quá nửa đêm rồi, Tiểu Hạnh."

"Ừ, cũng đúng, phiền phức quá." Hoài Hạnh không chần chừ nữa, nhắn tin trả lời.

Văn Như Ngọc vẫn cố thuyết phục thêm hai câu, thấy không lay chuyển được Hoài Hạnh thì liền hẹn thời gian gặp vào ngày mai: [Sáng mai đi viếng mộ, dì sẽ không đi cùng đâu. Con với mẹ có nhiều chuyện tâm sự riêng, dì sẽ ở nhà chuẩn bị bữa trưa cho con và Sở tiểu thư, nhất định phải đến nhé.]

[Dì mới học được mấy món, A Dật bảo là ngon lắm đấy.]

Hoài Hạnh khẽ mỉm cười, gõ chữ: [Vâng, dì Văn.]

Trò chuyện xong, cô tắt điện thoại.

Người tựa vào vai cô từ lúc cô từ chối đối phương đã rút trở lại, tiếp tục tựa vào gối chữ U, nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Chị." Hoài Hạnh khẽ lên tiếng, "Trưa mai chúng ta ăn cơm ở nhà dì Văn, em đồng ý rồi."

Những năm qua, Sở Vãn Đường cũng đã gặp và ăn cơm cùng gia đình Văn Như Ngọc vài lần, không thể nói là xa lạ.

Nhưng cũng chẳng hề thân quen.

Sở Vãn Đường hơi nhướng mày: "Ừm." Chị lại mở mắt nhìn Hoài Hạnh, như chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: "Văn Thời Vi về nước chưa?"

Hoài Hạnh chẳng cần suy nghĩ, lập tức đáp: "Chưa."

Văn Thời Vi là con gái lớn của Văn Như Ngọc, lớn hơn Hoài Hạnh ba tuổi, hiện đang học cao học ở Đức, ngày ngày chịu đựng nỗi "thống khổ" của việc học hành. Cô ấy thường lo lắng mình không lấy được bằng tốt nghiệp rồi tâm sự với Hoài Hạnh. Ngoài ra, cô ấy còn thường nhắn tin than thở về việc đồ ăn bên đó siêu tệ, vì thế mà hay đòi ảnh đồ ăn hằng ngày của Hoài Hạnh để "trông mơ mà giải khát".

Hoài Hạnh ôm tâm tư nho nhỏ của riêng mình, tất cả ảnh đồ ăn gửi qua đều là những bữa ăn cô cùng Sở Vãn Đường thưởng thức.

Mối tình thầm lặng của cô không ai hay biết, nhưng từng bức ảnh lại là bằng chứng rõ ràng. Thỉnh thoảng, khi lật lại đoạn trò chuyện với Văn Thời Vi, nhìn thấy những bức ảnh đó, cô không kìm được mà mỉm cười.

Dù chỉ với danh nghĩa chị em, nhưng cô vẫn có một ngày thật đẹp bên Sở Vãn Đường.

Ngay cả lúc này, khi nhớ lại, cô cũng bất giác nở nụ cười. Ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ nhảy múa trên gương mặt cô, như thể cũng vui lây.

Sở Vãn Đường khẽ nhấc mi mắt, liếc nhìn cô. Một tầng bóng tối phủ lên khuôn mặt chị.

Vài giây sau, chị chậm rãi khép mắt lại, cố giấu đi mọi tâm tư.

Chẳng lẽ... Hoài Hạnh vui như vậy là vì nghĩ đến Văn Thời Vi sao?

Hay là... tình huống giống như Đồ Triều Vũ nói?

***

Khi máy bay hạ cánh xuống Vân Thành đã là 11 giờ 30 phút đêm.

Vân Thành nằm ở phía Nam, khí hậu dễ chịu hơn Kinh thành nhiều, nhưng bây giờ mới đầu xuân, cái lạnh vẫn chưa tan hẳn, đêm xuống nhiệt độ khá thấp.

Gần 50 phút sau, chiếc xe mới dừng trước khách sạn Quân Linh.

Hoài Hạnh đã buồn ngủ đến mức mắt sắp díp lại. Dù Sở Vãn Đường mua vé khoang hạng nhất, nhưng cô vẫn không ngủ được mấy, vì cô thích cảm giác nằm trên giường hơn.

Làm thủ tục nhận phòng xong, cô xách túi bằng một tay, tay kia kéo lấy cổ tay Sở Vãn Đường. Bước chân cô có phần nặng nề, vào thang máy rồi, thậm chí còn hơi đứng không vững.

Sở Vãn Đường kéo theo vali, quay đầu nhìn cô, thoát khỏi sự níu kéo trên cổ tay rồi đổi sang nắm lấy tay cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!