Sở Vãn Đường và Tô Trừng tham gia buổi tiệc riêng của nhà thiết kế người Ý. Quy mô buổi tiệc không lớn, chỉ khoảng ba mươi người, ngoài những người trong ngành còn có biên tập viên tạp chí thời trang và những người mua hàng lâu năm.
Buổi tiệc kéo dài trọn hai giờ. Mọi người với những quan điểm và góc nhìn khác nhau về thiết kế thời trang đã cùng nhau trao đổi, tạo nên những luồng cảm hứng mới, ai nấy đều có thu hoạch riêng.
Đến phần kết thúc, ban tổ chức mở sâm panh, không khí trong sảnh trở nên sôi động. Ai cũng mang nét mặt rạng rỡ, thân thiện trò chuyện với nhau.
Nhiếp ảnh gia được mời đến liên tục bấm máy từ một góc bên.
Sở Vãn Đường phải lái xe nên không định uống rượu, nhưng một đồng nghiệp bên cạnh gọi cô: "Violetta, làm một ly chứ?" (1)
Cô cầm ly nước uống, mỉm cười từ chối: "Quy tắc lái xe, đã lái xe thì không uống rượu."
Người kia cụng ly sâm panh với cô: "Gọi tài xế hộ chẳng phải xong sao?"
"Bố tôi mất vì tai nạn xe." Khi nói câu này, Sở Vãn Đường vẫn giữ nét mặt dịu dàng, lúm đồng tiền bên môi nhàn nhạt, giọng điệu nghe như cơn mưa phùn rả rích của hôm nay. "Tự mình cầm lái vẫn thấy an tâm hơn."
Câu này vừa thốt ra, đồng nghiệp tự nhiên không còn gì để nói, chỉ lịch sự mỉm cười với cô rồi chuyển sang trò chuyện với người khác.
Tô Trừng vừa kết thúc cuộc nói chuyện với biên tập viên tạp chí thời trang liền ghé sang.
Cô có uống chút rượu, nhưng chẳng ảnh hưởng gì, thậm chí nếu không lại gần cũng khó mà nhận ra.
Cô khoác tay lên bờ vai gầy của Sở Vãn Đường, thuận theo ánh mắt của bạn nhìn ra ngoài cửa sổ rồi tò mò hỏi: "Nhìn gì thế? Chim à?"
"Đám mây đen kia kìa." Sở Vãn Đường khẽ nâng cằm.
Tô Trừng nheo mắt: "Lắm mây thế, cậu nói cái nào?"
"Đám mây ở giữa, hình con heo ấy, hơi giống cậu."
"... Cậu đi chết đi!!!" Tô Trừng đập mạnh lên vai bạn, chẳng thèm để ý đến nữa, lại đi giao lưu với nhà thiết kế – nhân vật chính của hôm nay.
Sở Vãn Đường chậm rãi thu lại ánh nhìn. Thực ra cô chẳng nhìn gì cả, chỉ là trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh Hoài Hạnh trước lúc hai người tách ra: chiếc cổ dài trắng nõn, đôi môi hơi mím lại, hàng mi rủ xuống, và đôi khuyên tai ngọc trai mà cô đã tặng, lặng lẽ đính trên vành tai bóng loáng.
Mùi hương thanh mát của sáp thơm dường như vẫn vương vấn bên chóp mũi, không chịu tan đi. Sở Vãn Đường khẽ nhíu mày, mũi cũng hơi cau lại.
Chẳng bao lâu sau, buổi tiệc riêng chính thức khép lại. Ba mươi người cùng đứng chung một khung hình để chụp ảnh lưu niệm.
Sở Vãn Đường đứng ở góc, mỉm cười nhẹ trước ống kính.
Nhưng chẳng bao lâu sau, nụ cười ấy hoàn toàn biến mất khi cô nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại lúc bước vào bãi đỗ xe, chỉ còn lại sự lạnh lùng nhàn nhạt.
Tô Trừng thắt dây an toàn. Cô lại uống thêm hai ly nữa nên bây giờ đầu hơi chếnh choáng, tựa vào ghế phụ.
Thế nhưng chiếc xe mãi vẫn chưa nổ máy.
Cô khó hiểu nghiêng đầu nhìn sang, bắt gặp Sở Vãn Đường đang vô cảm nhìn điện thoại, bèn giục: "Tin gì quan trọng thế, Vãn Đường?"
Sở Vãn Đường khóa màn hình, ánh mắt dưới ánh đèn mập mờ không rõ cảm xúc. Cô nắm lấy vô lăng, khởi động xe, giọng nói vẫn ôn hòa: "Đưa cậu về trước rồi mình đi đón Tiểu Hạnh."
"Em ấy xong sớm vậy à?"
"Ừ."
Chiếc điện thoại đặt bên cạnh hiển thị tin nhắn cô vừa trả lời Đồ Triều Vũ, giọng điệu kiên định: [Cảm ơn vì đã nói với tôi những chuyện này, nhưng em ấy sẽ không như vậy.]
Kinh Thành quá rộng lớn. Từ sau khi tốt nghiệp, ai cũng bận rộn với công việc và cuộc sống riêng, Hoài Hạnh cũng hiếm khi gặp bạn bè, chỉ khi có chuyện mới hẹn nhau.
Nhưng mỗi lần gặp mặt, chẳng bao giờ cảm thấy ngượng ngùng, mà cứ tự nhiên như thế, ở bên nhau đến rất muộn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!