Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioLần trước Bùi Cảnh mới bị Lâu trưởng lão đuổi đánh chạy quanh một trăm lẻ tám ngọn núi của Vân Tiêu mấy lần, quả thực có thể trở thành bóng ma tâm lý. Bây giờ não tàn rồi mới quay lại — lao vào tìm chết những hai lần?
Nhưng suy cho cùng y vẫn là người lương thiện, dù sao Trần Hư tới cùng y, kiểu gì cũng không thể vứt bỏ mặc kệ. Thế là sau khi nhảy xuống từ cửa sổ Thiên Các, Bùi Cảnh cũng không đi xa, ngồi xuống ngay trước phòng nhận việc ở Tàng Thư Lâu rồi dùng thuật pháp thay đổi khuôn mặt, ngồi trong góc tuỳ tiện cầm sách đọc.
Toà nhận việc là nơi phân phát nhiệm vụ cho đệ tử của tông môn, từ đó đổi lấy linh thạch.
Bùi Cảnh chưa đến nơi này bao giờ, dẫu sao y vừa sinh ra đã được Chưởng môn thu làm đồ đệ, sống ở Thiên Tiệm Phong. Phần lớn thời gian đều ở đó tu luyện, ngoại trừ khoảng thời gian lúc trước ở viện Kinh Thiên thì người có thể nhìn thấy ngày thường cũng chỉ có sư tôn với Trần Hư, quả là cằn cỗi đến đáng thương.
Mở lấy một nhiệm vụ ở lầu nhận việc, là nhiệm vụ cho đệ tử Luyện Khí kỳ Trúc Cơ kỳ, yêu cầu rất đơn giản, săn yêu thú hoặc hái thuốc tiên. Một nhiệm vụ đổi mười linh thạch, bớt chút thời gian đi thực hiện, đối với đệ tử mới vào tiên môn nghèo rớt mồng tơi đã rất lời rồi.
Đang nghĩ ngợi, Bùi Cảnh nhìn thấy vài đệ tử mới nhập môn kết bè kết đội đi tới. Nói là mới nhập môn bởi vì Bùi Cảnh trông bọn họ hơi quen mắt, hẳn là từng nhìn thấy vào buổi tuyển chọn hôm qua.
Ba người mặc đạo bào của Vân Tiêu, áo trắng viền xanh, đai bạc phơ phất, bước đi dường như cũng có khí thể. Bọn họ xếp cuối hàng chờ lãnh nhiệm vụ, trong lúc chờ đợi thì nói dăm ba câu chuyện phiếm.
Đứng đầu tiên là một thiếu niên mặt tròn, mỉm cười trông hiền lành thân thiết, cậu xoay đầu lại, nhỏ giọng thì thầm: "Có tin tức ngầm, ta nghe người ta kể, tuyển chọn hôm qua không đơn giản đâu, vài vị sư huynh sư tỷ của nội phong đang quan sát, dự định chọn ra mười đệ tử giữa chúng ta đưa thẳng vào nội phong đấy."
Người phía sau ngớ ra: "Thật à?"
Người phía trước nói: "Chính xác trăm phần trăm, ngươi không phát hiện thiếu người hả? Vào nội phong rồi đó. Theo ra thấy, vận may của bọn họ tốt thật, theo quy định của Vân Tiêu ngày trước á, vào nội phong còn khó hơn lên trời."
Người thứ ba cười đùa: "Đừng khoa trương vậy chứ."
Thiếu niên phía trước lắc đầu, thổn thức: "Không có ngoa đâu. Để ta tính cho ngươi xem, chỉ có các đệ tử Thượng Các ở ngoại phong mới có tư cách vào trung phong — mà để trở thành đệ tử Thượng Các của ngoại phong, ngươi cần phải nằm trong danh sách một trăm người đứng đầu trong mỗi cuộc thi năm năm một lần ở ngoại phong. Muốn vào một trăm người đứng đầu còn phải vượt qua khảo hạch của các trưởng lão nội phong nữa, được các trưởng lão nội phong coi trọng mới có thể tiến vào, nếu như bị chướng mắt, một trăm người không vào nổi một cũng chẳng sai. Giống như ngày trước ấy, đến một người cũng không thể chen chân vào nội phong được."
Nghe thiếu niên mắt tròn nói xong, hai người khác đều lộ ra ánh mắt khiếp sợ, hít sâu một hơi.
Giây lát sau, có người thở dài: "Đây mới chỉ là phái Vân Tiêu, cạnh tranh kịch liệt giống như này, khi nào chúng ta mới có thể bộc lộ tài năng trước muôn ngàn chúng sinh ở đại lục Thương Hoa chứ."
Thiếu niên mắt tròn thoải mái cười một tiếng, nói: "Muốn bộc lộ tài năng cũng có biện pháp mà."
Một ngón tay của cậu chỉ vào phía Nam bầu trời, nhìn từ cửa sổ toà nhận việc sang. Nơi đó có một ngọn núi thẳng tắp chọc trời, không ở trong Vân Tiêu nhưng lại to lớn vĩ đại hơn bất cứ ngọn núi nào ở Vân Tiêu. Nó sừng sững giữa trung tâm đại lục Thương Hoa, được hàng tỉ tu sĩ chiêm ngưỡng, người đời gọi là Vấn Thiên.
"Đó là đỉnh Vấn Thiên, là ngọn núi đứng đầu thiên hạ. Mỗi năm trăm năm lại thi đấu một lần, nếu ngươi có thể lưu danh trên Vấn Thiên Bảng, đừng nói là phái Vân Tiêu, trông khắp toàn bộ giới Tu Chân, không ai không biết ngài."
Hai người còn lại hít sâu một hơi, ánh mắt nóng rực. Tiếng nói chuyện của bọn họ không lớn không nhỏ, tu sĩ mới nhập môn xếp hàng phía trước hay bên cạnh đều sôi nổi dỏng tai lắng nghe. Ngay cả vài sư huynh sư tỷ nhập môn sớm cũng lặng lẽ liếc nhìn, không phải bọn họ không rõ, chẳng qua nghe thấy trong miệng người ta lại là chuyện khác, nghe xong thì cúi đầu cười, cười bọn họ không biết trời cao đất dày.
Nhưng mà, lập tức nghe thấy thiếu niên mắt tròn cười tủm tìm: "Có điều lưu danh trên Vấn Thiên Bảng không chỉ khó hơn gấp một vạn lần so với việc vào nội phong. Biết trên Vấn Thiên Bảng là những ai không?"
Hai người lắc đầu, hỏi: "Ai vậy?"
Thiếu niên mắt tròn hơi dừng lại, sắc mặt trịnh trọng hẳn lên: "Hồ máu nở hoa xanh, xương trắng hoá bướm xanh, tim xá lợi(1) Phật, mắt phượng hoàng, một kiếm phơi sương Vô Vọng Phong. Có thể các ngươi chưa bao giờ nghe thấy câu này, nhưng thân là người Thương Hoa, ta nghe từ hồi còn bé đến lúc trưởng thành. Trong lời nói giấu giếm huyền cơ, ứng theo đó, quyết đấu Vấn Thiên lần trước sinh ra ngũ kiệt thiên hạ."
(1)những phần kết tinh còn lại sau khi làm lễ hỏa thiêu nhục cốt của Đức Phật và các vị cao tăng
Đệ tử mới vểnh tai nghe ngóng.
Sư huynh sư tỷ lắc đầu cười nhạo.
Hai người đồng hành với cậu nói: "Ờ thì… kể cho chúng ta nghe chút đi."
Thiếu niên thong thả cười, chậm rãi kể chuyện: "Hồ máu nở hoa xanh, người đang được nhắc đến là hạng năm của Vấn Thiên Bảng, Phù Tang tiên tử của đảo Bồng Lai, Ngu Thanh Liên. Nàng là con gái của Đảo chủ đảo Bồng Lai, trăm tuổi Kết Đan, ghét ác như thù, từng một roi giết sạch ma tu của đảo Bồng Lai, biến linh cừ(2) thành biển máu, cứ vậy nên danh."
(2)kênh mương
"Xương trắng hoá bướm xanh, là hạng bốn của Vấn Thiên, Thiếu chủ Quỷ vực, Tịch Vô Đoan. Quỷ tu luyện tử thi, chế ngự quỷ khí. Tương truyền, Tịch Vô Đoan chỉ tay một cái có thể khiến người sống phút chốc mất mạng, có thể làm kẻ chết một thoáng thành tro. Mà tro tàn ấy tán loạn trên không, sinh động như bướm lam, quái dị mà xinh đẹp đến bất thường, cái tên này sinh ra như thế."
Cậu vừa nói vừa khua tay thành động tác bướm bay. Thiếu niên mắt tròn kể chuyện gợi sự chú ý của người khác, phòng nhận việc lúc đầu còn ồn ào dần trở nên yên tĩnh. Năm vị cường giả đứng đầu Vấn Thiên Bảng, xa xôi thần bí cỡ nào, bây giờ bọn họ cũng chỉ như hạt bụi, giống như con kiến, mà đám người kia đã đứng trên đỉnh giới Tu Chân, trở thành truyền kì khiến vô số tu sĩ ngước lên ngưỡng mộ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!