Chương 47: (Vô Đề)

Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: FioQuý Vô Ưu theo sát phía sau, mặt trắng bệch, luôn luôn để ý dưới đất, kinh hồn bạt vía chỉ sợ bị thứ gì ngoi lên níu lấy chân nó, một vài chiếc xương trắng nhô ra ngoài đất doạ Quý Vô Ưu phát hoảng.

Ngu Thanh Liên cũng phát hiện điểm này của nó, cố gắng thả chậm bước chân để chờ Quý Vô Ưu.

Dù sao nàng cũng là con gái, tinh tế dịu dàng hơn những người khác nhiều, từ lần đầu tiên gặp thằng nhóc này đã biết quá khứ của nó khổ cực kỳ, suy nghĩ một lát, nàng tháo một chiếc lục lạc trên cổ tay xuống, đưa cho Quý Vô Ưu: "Cái này cho ngươi."

Quý Vô Ưu giật mình, cúi đầu nhìn chuông bạc lung linh trong lòng bàn tay thiếu nữ, khàn giọng: "Ta…"

Ngu Thanh Liên nói: "Cầm cái này thì đừng sợ nữa, hồi bé ta sợ bóng tối, chuông này là mẹ ta cầu cho ta, có tác dụng phòng tai tránh hoạ."

"Không được, không được đâu." Quý Vô Ưu nghe vậy thì cuống quýt xua tay, lí nhí đáp lại: "Phù Tang tỷ, cái này quá quý giá."

Ngu Thanh Liên cúi đầu mỉm cười: "Không quý, là đồ chơi bà ấy mua bên đường đem về gạt ta, chỗ nào ở Doanh Châu cũng bán."

Quý Vô Ưu nhận chuông bạc, đôi mắt vừa khóc xong vẫn còn hơi sưng đỏ lúc này lại từ từ nổi lên tầng hơi nước. Lục lạc nhỏ nhắn lại tinh xảo, bóng loáng, phản chiếu ánh sáng ở thế giới dưới lòng đất lạnh lẽo này, chảy qua đủ loại vui sướng giận buồn kiếp phù du. Nó siết chặt nắm tay, thân thể khẽ cong lại, khàn giọng nói: "Cảm ơn tỷ."

Ngu Thanh Liên chỉ cười: "Mấy hôm nay ta luôn cảm thấy đạo tâm của ngươi không ổn định, hoặc là nói, ngươi vốn cũng chẳng có đạo tâm — giới Tu Chân ngàn người vạn kẻ, hoặc cầu danh, hoặc cầu lợi, hoặc cầu trường sinh, có tình cũng được, vô ý cũng được, tóm lại là trong lòng có một con đường rõ ràng. Ngươi thì sao, rốt cuộc ngươi vào giới Tu Chân là muốn làm gì?"

Mộ hoang yên tĩnh đáng sợ, Quý Vô Ưu nghe thấy giọng nói của nàng, bộ não vô tri vô giác như bị va đập tầng tầng lớp lớp. Nó nắm lục lạc trong tay, siết chặt đến mức lòng bàn tay hiện lên vệt đỏ, thấp giọng lẩm bẩm: "Ta cũng không biết, lúc đầu ta vào Vân Tiêu chỉ nghĩ rằng có thể ăn no là tốt rồi."

Ngu Thanh Liên bật cười: "Tốt lắm, ngươi chưa tích cốc, đúng là việc ăn uống nên đặt lên đầu. Vậy giờ thì sao, bây giờ ngươi không cần lo lắng chuyện ăn uống nữa mà vẫn không còn nguyện vọng nào khác à?"

Nàng giống như một tiền bối ấm áp mà thân thiết, mỉm cười dẫn dắt nó hiểu rõ đường đời.

Nguyện vọng khác. Quý Vô Ưu giống như đứa bé bị thầy cô đặt câu hỏi, chân tay luống cuống: "Ta…"

Ngu Thanh Liên: "Không cần phải gấp, ta cũng không phải là rất muốn biết đáp án đâu, tự ngươi minh mẫn trong lòng là được rồi. Đường tu hành dài dằng dằng, có một phần sơ tâm có lẽ sẽ bớt đi mấy phần sợ hãi với con đường mù mịt phía trước."

Giọng nói của nàng dịu dàng như vậy, thế nhưng trái tim Quý Vô Ưu như bị dao cắt, hai mắt nó đẫm lệ, mông lung cúi đầu, nhớ đến lúc nghe được giọng nói của Thư Diêm trước đêm truyền thừa.

"Bốn người đồng hành với ngươi, ba người không đặt ngươi vào mắt, một kẻ chỉ hận không thể giết chết ngươi."

"Ta trung thành với bà ấy, nên giết chết những thứ bà ấy căm thù, cứu giúp những gì bà ấy thương yêu. Tâm tính của ngươi, chắc chắn phải dùng máu rèn đúc."

"Ngươi tới nơi này, ta cho ngươi một cơ hội, để ngươi tự tay đâm chết những kẻ xem thường ngươi."

… Đi thôi.

Vì sao nó lại đi vào nơi này nhỉ — xét đến cùng vẫn là không thể đè nén phần tham lam sâu trong lòng ấy, muốn không làm vẫn được hưởng sức mạnh cường đại.

Không muốn tổn thương bọn họ, nhưng đáy lòng vẫn muốn chứng minh bản thân với bọn họ.

Hiểu được vinh nhục, sẽ luôn luôn không tự chủ được mà khao khát ánh sáng, từ lần đầu tiên nhìn thấy Trương Nhất Minh, nỗi tự tin và lòng hâm mộ đã bắt đầu cắm rễ sâu trong tâm.

Phù Tang tỷ rất tốt. Nhưng phần tốt này cũng bắt nguồn từ Trương Nhất Minh. Triệt để là người của hai thế giới, thứ nó không có thì Trương Nhất Minh đều đầy đủ, tướng mạo xuất chúng, tính cách lạc quan, tu vi được người người tín ngưỡng, tri kỷ sống chết có nhau. Trước kia, loại cảm tình đè nén này suýt nữa vặn vẹo thành oán hận, cũng may nó kịp tỉnh táo lại. Không nên hận, cũng không có tư cách để hận.

Nguyện vọng của ngươi là cái gì đây?

Nguyện vọng của ta… Bây giờ, có lẽ là vượt qua Trương Nhất Minh đi.

Vượt qua huynh.

Một ngày nào đó có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh huynh, lấy tư thái của đối thủ, hoặc của bạn bè, mà không còn là bộ dạng đáng thương đến bản thân cũng tự chán ghét như hiện giờ. Đến ngày ấy, các người có thể nghiêm túc nhìn ta một lần không?

Bóng tối vô biên vô tận, thời gian ngừng lại, lặng ngắt như tờ. Một thiếu niên đứng giữa bóng tối, quần áo như tuyết, tóc dài đến eo. Một tia sáng lơ lửng xuất hiện ở đầu ngón tay của hắn, ngưng kết thành bông tuyết màu bạc, như tóc của hắn, như mắt của hắn. Giữa thế giới trống rỗng vang vọng ý nguyện vừa chân thành vừa rạng ngời trong lòng một thiếu niên khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!