Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioBùi Cảnh nhíu mày: "Cấm địa — là không được đi đến đó à?"
Triệu Hựu Tình dùng móng tay quẹt mạnh vào ngọn nến, tướng mạo cô xinh đẹp dịu dàng, lại bởi vì sau khi chết cứ chôn chân một mực ở nơi tối tăm không có mặt trời này nên nhiễm một lớp bụi ngầm, môi bặm thành đường thẳng, giọng nói lạnh lùng: "Anh không được đi, người trong thôn này cũng không được đi, yên tâm đi, bạn anh sẽ không bị nhốt ở chỗ đó đâu."
Bùi Cảnh lắc đầu: "Không, hắn ở đó, chính miệng hắn nói cho tôi biết."
Triệu Hựu Tình ngẩng đầu lên, con ngươi xám trắng dò xét cực sâu, gằn từng chữ hỏi lại: "Chính miệng người đó nói cho anh ư?"
Bùi Cảnh đáp bừa: "Đúng vậy, chúng tôi thần giao cách cảm, hắn báo mộng nói cho tôi."
Triệu Hựu Tình nghe vậy thì bật cười: "Thật đúng là tình sâu nghĩa nặng, vậy anh đi đi. Ngay ở núi Nam, anh cứ đi thẳng về phía Nam — qua đài tế tự của thôn Nam, ở đó có một vùng phế tích, phía cuối đống hoang tàn là nhà họ Trương."
Bùi Cảnh: "Đa tạ chị Hựu Tình."
Rõ ràng là tâm trạng của Triệu Hựu Tình không tốt, cụp mắt nói: "Gọi chị cái gì, tuổi của tôi cũng đủ làm tổ tông của anh được rồi."
Bùi Cảnh mỉm cười, thầm nghĩ: Cũng chưa chắc đâu nha.
Đêm truyền thừa còn chưa kết thúc, mặc dù nơi này không có trăng sao thì vẫn chia ngày đêm. Triệu Hựu Tình thắp hai ngọn nến, bảo rằng lúc nến cháy hết là y có thể đi ra. Bùi Cảnh buồn bực ngán ngẩm ngồi nhìn lửa trên ngọn nến hạ xuống từng chút một, tiếng lửa lách tách, ánh mắt của y lại rơi lên tay của Triệu Hựu Tình, gầy còm, màu trắng xanh, lại có thể nhận ra được cuộc sống an nhàn sung sướng lúc sinh tiền.
Cô dùng một que gậy nhỏ gảy hoa lửa, nâng cao cổ tay xắn tay áo, động tác tao nhã.
Bùi Cảnh thầm nghĩ, lúc sinh tiền cô ấy chắc chắn là yêu thích thư hoạ, thế là nói: "Chị Hựu Tình, lúc chị còn sống chắc chắn là tài nữ."
Triệu Hựu Tình buông que gậy xuống, nói: "Anh còn muốn biết gì nữa, cứ hỏi thẳng là được."
Lập tức Bùi Cảnh sáng mắt lên, ngồi nghiêm chỉnh lại: "Dễ chịu vậy, thật ra tôi còn rất muốn biết rốt cuộc nhà họ Trương này đã xảy ra chuyện gì, cả ngôi làng này đâu đâu cũng là quỷ, giữa quỷ các chị còn có cấm kỵ à?"
Triệu Hựu Tình đáp: "Thứ khiến chúng tôi sợ hãi không dám chạm vào chính là cấm kỵ, sao phải phân ra quỷ với người."
Cô cúi đầu, khẽ nói: "Ai biết năm đó nhà họ Trương xảy ra chuyện gì, dù sao cả thôn tránh nơi đó còn không kịp, vừa căm ghét vừa kính sợ. Bọn họ không dám vào, cũng không cho người khác vào. Tôi vừa mới dặn anh rồi, trên đường đến nhà họ Trương nên cẩn thận một chút, đừng để phát hiện."
"Được rồi, cảm ơn lời nhắc nhở của chị Hựu Tình."
Ngoài mặt Bùi Cảnh tiếp tục giả vờ ngờ nghệch, nhưng đáy lòng chậm rãi chùng xuống, lúc trước y và Ngu Thanh Liên đã từng thảo luận với nhau, có thể khiến cho tu sĩ Nguyên Anh kỳ, chủ phong của của Vô Vọng Phong tẩu hoả nhập ma, vậy thì trong thôn Trung Liêm chắc chắn đang cất giấu một luồng sức mạnh thần bí không muốn bị lộ ra — ban cho Trương Thanh Thư năng lực khó lường, ban cho người ở thế giới dưới lòng đất này sự bất tử.
Điều duy nhất làm y ngờ vực lúc này là tại sao Trương Thanh Thư không trực tiếp giết chết y.
Với cả, Sở Quân Dự thật sự bị Trương Thanh Thư nhốt lại à?
Ngọn nến cháy được một nửa thì bên ngoài bỗng nhiên lộp độp tiếng mưa rơi, từng giọt từng giọt ngấm xuống bùn đen, rót vào xương trắng, tí tách, rất vang.
Triệu Hựu Tình bỗng nhiên ngẩng đầu, đứt phắt dậy, như cơn gió chạy ra khỏi hang núi.
Bùi Cảnh buồn bực, cũng không hiểu cô gấp gáp cái gì. Y đi theo ra ngoài, lại nhìn thấy Triệu Hựu Tình dừng bước trước hang núi, ngẩng đầu nhìn cơn mưa đen kịt ngoài trời, con ngươi màu xám như yên lặng cả ngàn năm.
Bùi Cảnh liếc nhìn cô một cách kỳ lạ, sau đó vươn tay, giọt mưa rơi xuống tay y in một vết đỏ đọng lại trên da.
Y thầm thì: "Hoá ra không phải màu đen à."
Ngay sau đó, y nghe thấy đủ loại tiếng kêu khóc rên rỉ của ác quỷ từ bên phía thôn Trung Liêm, vang vọng khắp chốn, đinh tai nhức óc.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Triệu Hựu Tình không nói chuyện, cũng duỗi một cánh tay rồi mở bàn tay ra, lòng bàn tay quay lên hứng nước mưa rơi từ trên trời xuống. Nước mưa ăn mòn da, ăn mòn máu thịt, sau đó ăn mòn xương trắng, tay của cô "biến mất" trong mưa, chỉ để lại khúc xương đứt đoạn gớm ghiếc.
Triệu Hựu Tình mơ hồ run rẩy khoé môi, rụt tay về, thân thể của quỷ có thể tái sinh, vẻ mặt cô có vẻ không hài lòng: "Số anh thật không may."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!