Chương 45: Triệu Hựu Tình

Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: FioBùi Cảnh đi về phía náo nhiệt nhất trong thôn, dọc theo con đường này, y càng đi càng cảm thấy không đúng. Bốn trăm năm, lúc trước chỉ là một cái thôn ma nho nhỏ, vậy mà hiện giờ đã phát triển vượt ngoài dự liệu của y. Sau cửa thôn Trung Liêm là một lối nhỏ hơi dốc, lúc đi lên, đường dưới chân hơi kỳ quái, y luôn có thể nghe được tiếng vang ken két. Cây cổ thụ bên cạnh uốn éo, lá cây mục nát đọng lại ở đầu cành, không rơi xuống nổi.

Bước lên phía trước, ánh mắt Bùi Cảnh hơi tối lại.

Y nhìn thấy bia mộ được xếp ngay ngắn ven đường giữa rừng cây tối đen.

Ngừng bước quay đầu nhìn, không ngoài dự liệu, y thấy một đống xương người trắng hếu chồng chất lộ ra ở những nơi từng bị mình giẫm lên.

Đường vào thôn rõ là tạo thành từ đống người chết tích tụ.

Trước khi Bùi Cảnh đi vào còn thấy trong thôn rất náo nhiệt, mà đến lúc thật sự vào đến nơi rồi thì lại không thấy được bất cứ thứ gì cả.

Ánh sáng mập mờ, phòng ốc bên cạnh cũng như những con thú lớn ẩn núp giữa màn đêm.

Bùi Cảnh không dám nhóm lửa, sợ làm vậy sẽ quấy nhiễu đến vài con quỷ trong bóng tối, vừa mới đến thì cẩn thận vẫn là trên hết. Cảnh tượng sầm uất này như một cái trấn nhỏ, nhà cửa tụ lại cùng một khu, phân bố hai bên, ở giữa để trống một con đường.

Bây giờ y đang đi trên đường.

Trên đường có không ít giấy và đèn lồng, giấy bị cắt nhỏ thành hình người giấy, trên môi được tô đỏ bằng màu son, cực kỳ quái dị. Đèn lồng màu trắng, bên trên dính chút màu đỏ, nhìn như máu.

Bùi Cảnh tỉ mỉ quan sát, cũng xác định là máu của người sống, có vẻ đã năm sáu ngày.

Bùi Cảnh thầm buồn bực: "Cái thôn ma này giờ vẫn còn người sống à?"

Y chưa kịp buồn bực xong thì đã nghe được tiếng khua chiêng gõ trống dội đến từ phía sau, một sợi khói xanh đỏ cũng từ phía sau thoảng đến.

Đường phố trống rỗng đột nhiên xuất hiện đội ngũ đưa dâu?

Bùi Cảnh nhìn khắp phía, dứt khoát bay lên mái hiên, ngồi xuống xuống trốn sau một cái ống khói nhìn bọn chúng.

Kết quả, không phải đưa dâu, là đưa tang.

Khói đỏ khói xanh, chiêng trống gõ thùng thùng, một cái quan tài chậm rãi đi đến từ cuối phố. Quan tài được kéo đi, ban đầu Bùi Cảnh còn tưởng thứ kéo quan tài là một con chó, đợi lúc đến gần mới phát hiện là người, tứ chi người này bò trên mặt đất, thân thể trần trụi, dây thừng treo quan tài siết chặt lấy cổ.

Đang cầm chiêng trống bên cạnh quan tài là một đám người ăn mặc trắng bạch một màu. Bọn họ gầy trơ xương, làn da đều màu xám đen, vẻ mặt ngây dại đi lên phía trước. Thỉnh thoảng lại có tiếng móng tay móc cào truyền ra từ trong quan tài, láng máng là tiếng người kêu khóc, vừa bén nhọn vừa tuyệt vọng.

Bùi Cảnh thầm nghĩ: "Quái thật, sao chỗ này đều là xác sống."

Trên thực tế, cái gọi là xác sống cũng vẫn là người sống, chẳng qua là bảy hồn sáu phách đã mất hết rồi mà thôi.

Chờ cho đội ngũ đưa quan tài khập khiễng đi qua mình, Bùi Cảnh nín thở, rốt cuộc phát hiện y nhìn thấy được người chết bình thường duy nhất ở bên trong.

Một thanh niên, mặc áo bào lớn màu đen, tay nắm roi, đang giẫm trên lưng một xác sống, vẻ mặt tàn ác. Muốn xem là người hay quỷ thì cứ nhìn đèn là biết, ba ngọn hồn đăng trên đỉnh đầu và hai vai của thanh niên này đã lụi tàn, cũng không biết đã chết bao lâu.

Xác sống dưới chân hắn đang bò đi bằng cánh tay và đầu gối, lê thành một đường đầy máu.

Xác sống đứng đầu hàng đội đưa quan tài đang vung giấy trắng, một người một chiếc đèn lồng trắng, một đốm xanh, chiếu sáng cả con phố rồi tắt lịm.

Bùi Cảnh xem như hiểu rõ giấy và máu trên mặt đất là thế nào mà ra. Người sống đặt vào trong quan tài, người chết ở ngoài nhấc quan tài, thật đúng là sống chết đảo lộn. Y không biết người trong quan tài là ai, Ngu Thanh Liên và Ngộ Sinh tất nhiên sẽ không rơi vào hoàn cảnh này, nếu như không có người ngoài đi vào, vậy kẻ trong này chỉ có thể là Quý Vô Ưu.

Là Quý Vô Ưu chăng?

Bùi Cảnh thả thần thức thăm dò một chút, kết quả là không chui vào được.

Mà khoảnh khắc thần thức của y vừa mới được thả ra, mảnh ngói dưới chân bỗng động đậy một cái, liên luỵ y sẩy chân trượt xuống. Bùi Cảnh vịn lấy ống khói bên cạnh, một đứa bé đỏ lòm trông như quái vật nhô ra từ trong ống khói, ba hàng răng lít nha lít nhít, suýt nữa cắn đứt tay y.

Bùi Cảnh giật giật khoé miệng, vươn tay nhấn con quái vật sống sờ sờ ấy quay trở về, chửi một câu: "Yên phận ở lại đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!