Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioGiữa lúc cả người Quý Vô Ưu như rơi vào biển lửa hừng hực, một luồng máu lại ngang ngược lan tràn trong cơ thể, khiến đại não sụp đổ.
Đau đến mức nó rống ầm lên, quỳ sụp xuống.
Kinh mạch đứt từng khúc, máu mới sinh sôi, thay da đổi thịt.
Thanh niên như bước ra theo lệnh thần kia nói: "Từ lúc ngươi bước vào nơi này, ta vẫn luôn nhìn chằm chằm ngươi — ngu ngốc, nhu nhược, bất tài, ăn nói kém cỏi, tự ti nhút nhát, chỉ bằng cái bộ dạng hèn mọn này, ngươi có tư cách gì mà đòi đạt được thứ mình muốn?"
"Tâm trí không được đầy đủ, tư chất bình thường, ngoại trừ thể chất đặc biệt bên ngoài ra thì tất cả đều tầm thường."
Hắn mở miệng, giống như viết đến phần kết của thi thư, sát khí lạnh lẽo ấn định kết cục cuối cùng.
"Đời này, đại đạo khó thành."
Thanh niên xoay bút, gương mặt tái nhợt yếu ớt chỉ có chế giễu mỉa mai.
Không phải hắn đang khích lệ nó, cũng không phải để cảnh tỉnh nó, chỉ đơn giản là lấy góc nhìn của người ngoài đánh giá nó mà thôi.
"Quý Vô Ưu, ngươi dựa vào cái gì mà vẫn còn sống đây?"
Giống một vị thần soi mói.
Trong miếu Trạng Nguyên đen kịt một màu, bên cạnh không có một ai. Nó nửa ngồi nửa quỳ trước tượng thần, đầu đau muốn nứt. Dựa vào cái gì mà vẫn còn sống? Đây là lần đầu tiên có người hỏi nó như vậy, nhưng hình như nó đã tự hỏi về đáp án của vấn đề này rất lâu.
Dựa vào cái gì mà vẫn còn sống? Kỳ thực nếu không phải do may mắn thì nó đã phải chết rất nhiều lần rồi.
Lúc mẹ còn sống đã nói rằng, cái đêm mà nó ra đời, sấm sét vang dội, trời đất mịt mù, thú hoang trên núi vừa lo vừa hoảng gầm rú suốt một ngày, suýt nữa doạ bà đỡ chạy mất.
May mắn, nó an toàn xuất hiện trên cuộc đời này, mà lúc nó ra đời thì trên thân còn được phủ một lớp ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Mẹ nói, đây là có phúc. Nhưng người trong thôn đều chửi nó là khắc tinh, tất cả gia súc trong thôn đều chết bất đắc kỳ tử. Mà nó cũng đúng như vậy, khắc cha khắc mẹ, khắc tất cả những thứ bên cạnh mình.
Đồ nó yêu thích sẽ mãi mãi chết đi, thứ nó có được sẽ lập tức biến mất.
Nó như bị nguyền rủa, bị thần chết ẩn mình túm lấy cổ nhưng vẫn không chịu ra tay.
Khi còn bé, nó bị đám trẻ con cùng tuổi trong thôn đẩy xuống nước, quỷ nước tóm lấy chân nó kéo xuống dưới, nước lạnh buốt lại đục ngầu, ánh sáng lung tung lộn xộn, nó nhìn thấy khuôn mặt sưng vù khủng khiếp của quỷ nước, còn cho rằng mình chết chắc rồi, thế nhưng không. Lúc tỉnh lại, người nằm bên bờ, quần áo đều khô cạn, tựa như cơn ác mộng. Có một hôm, rắn độc chui vào trong chăn nó, răng đã nhăm nhe kề sát vào da của nó, ấy thế mà bỗng dưng thân rắn cứng ngắc lại, im lìm bất động.
Đi trên đường cũng thế, tảng đá rơi xuống không lý do, cùng với việc luôn luôn gặp được những người hình thù kỳ quái.
Loại hiện tượng xui xẻo này biến mất lúc nó năm tuổi, chẳng hiểu biến mất ra sao.
Nhưng cho dù không có nguyền rủa thì cách sống của nó vẫn hồ đồ lại đáng thương.
Đứa bé suýt chút nữa hại chết nó, chỉ một câu xin lỗi thôi là nó đã tha thứ rồi.
Không rõ yêu hận, không thấu nhục vinh.
Lớn đến bây giờ, nó mới coi như rõ ràng được chút. Vào Vân Tiêu, ngừng chân nghỉ ngơi trong cơn mưa chiều, một thân đầy bụi bặm bùn đất đi vào Nghênh Huy Phong, người đầu tiên nhìn thấy khi lướt qua đám người là thiếu niên bạch y phơ phất đứng trên đài cao. Cầu bại một lần, tiêu sái sáng ngời. Như một vệt sáng. Đây là vinh quang. Còn ánh mắt của những người bên cạnh, đều là hâm mộ và ghen tỵ không chứa ác ý.
Nó thực sự rất hâm mộ Trương Nhất Minh, dường như người đó chẳng cần làm gì cũng có thể trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, thế là muốn bắt chước y.
Bọn họ vào Thượng Dương Phong, mặc lên bộ quần áo y hệt, đeo lên phát quan giống nhau, thế nhưng bởi tính cách lấy lòng ngấm tận xương tuỷ, nó vĩnh viễn không thể trở thành Trương Nhất Minh. Cái người Trương Nhất Minh chỉ bằng một câu đắc tội tất cả mọi người vẫn luôn tiêu diêu như gió, phóng khoáng tự tin.
Trương Nhất Minh là người tốt, thấy nó cô độc lủi thủi một mình lập tức muốn giúp đỡ nó, dẫn dắt nó, lôi kéo nó làm quen với bạn bè của y, nhưng vô dụng.
Nó vẫn luôn giống như một người ngoài cuộc, thân ở trong thế giới không chút bụi bẩn của bọn họ, cái loại chăm sóc quan tâm ấy lại càng tựa như lấy một phương thức khác để phô rõ sự đáng thương của nó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!