Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioGiọng nói của y rất nhỏ, nhưng Sở Quân Dự vẫn nghe được, mặt không biến sắc bình tĩnh trả lời: "Ta cũng không có đứa con ngu ngốc như ngươi."
Bùi Cảnh cười mắng: "Cút đi."
Y được Sở Quân Dự đỡ ra khỏi Thập Tứ Châu của Vân Trung.
Vừa xuống khỏi thang, cung điện sau lưng tức khắc tan thành tro bụi, địa chấn cực mạnh làm chấn động cả vùng đất. Bùi Cảnh quay đầu nhìn, cung điện Chưởng môn sừng sững chốc lát sụp xuống hoá thành bột phấn giữa sương máu hoà quyện với ánh trăng. Tro tàn lả tả rơi xuống, mơ màng trắng xám, như tuyết trải khắp trời.
Bùi Cảnh sững sờ một chút rồi nhếch miệng cười, liên tục quay đầu: "Thú vị thật."
Y kéo ống tay áo của Sở Quân Dự, nói: "Mau mau mau, ngươi quay lại nhìn xem."
Sở Quân Dự dừng bước, quay lại nhìn theo lời y, đập vào mắt là bụi bặm trắng xoá rợp đầy trời.
Y hệt năm đó.
Trường kiếm giết cả thiên hạ.
Ngộ Sinh ở ngoài cửa núi đã đợi y thật lâu, nhìn thấy Bùi Cảnh và Sở Quân Dự bước ra thì nghi hoặc hỏi: "Sao hai người lại đi ra cùng nhau?"
Bùi Cảnh không muốn nhớ lại chút nào: "Xuống núi rồi nói sau."
Trở lại thôn Trạng Nguyên, trước tiên Bùi Cảnh dành một đêm để điều hoà, chữa trị hết thức hải và đan điền bị thương. Sau mấy bận tiểu chu thiên(1), y nặng nhọc thở ra một hơi. Lúc mở mắt, nghiêng đầu nhìn kiếm Lăng Trần đặt bên mình, đôi mắt Bùi Cảnh ánh lên chút hoang mang. Từ lúc xuống khỏi Vô Vọng Phong y đã có rất nhiều câu hỏi, chỉ là người kia sẽ không trả lời, cho nên y chỉ có thể tự mình phỏng đoán.
(1) phép luyện công vận khí của Thiền và Yoga được các sư tăng Phật giáo luyện tập thường xuyên trên con đường tu đạo. Xem thêm ở đây
Đường hầm mà y không dám thả thần thức ra, Sở Quân Dự lại có thể suôn sẻ không mắc trở ngại. Một số những chuyện riêng tư liên quan đến chính mình, Sở Quân Dự như nắm rõ trong lòng bàn tay.
Bùi Cảnh vuốt ve kiếm Lăng Trần, thì thào: "… Rốt cuộc ngươi là ai? Đến Vân Tiêu có mục đích gì?"
Giữ một người khó lường không rõ xuất xứ ở lại Vân Tiêu khó tránh khỏi uy hiếp với những đệ tử khác. Nếu như không phải một năm này ở chung, có những hiểu rõ nhất định với Sở Quân Dự, y thân là Chưởng môn lâm thời, bây giờ sẽ lập tức gặng hỏi chân tướng.
Nói hắn đến trả thù, vậy cũng chưa thấy hắn đặt người ngoài vào mắt.
Bảo hắn đến tu hành học tập lại càng không có khả năng, soi kỹ biểu hiện một năm qua Sở Quân Dự, phần lớn thời gian hắn đều một thân một mình, bình thường cũng cách xa người khác cả ngàn dặm, người duy nhất tiếp xúc nhiều hơn là bản thân mình. Thay vì nói là mình cố gắng hết sức tiếp cận hắn, đúng hơn là Sở Quân Dự dường như đã đối với mình rất đặc biệt ngay từ lúc ban đầu.
Biểu cảm của Bùi Cảnh có vài phần quái lạ.
Đối với thôn Trạng Nguyên nói, đêm cầu phúc ba năm một lần là việc lớn. Việc phải chuẩn bị rất nhiều, gà vịt dê bò, trái cây kẹo mừng, mấy hộ gia đình liên tục đốt pháo, đèn lồng đỏ chót cũng treo lên thật cao. Bùi Cảnh nhìn cảnh tượng này còn tưởng rằng bọn họ đang mừng năm mới. Đêm trước ngày cầu nguyện, các quán trà trước cửa thôn Trạng Nguyên luôn đông nghịt người đến dò la tình huống của con cái các nhà đến tuổi. Bùi Cảnh dẫn A Như ngồi xuống thành một bàn cùng với những người khác.
A Như lặng im không nói lời nào, rất ngoan ngoãn ăn mứt hoa quả Bùi Cảnh đưa cho.
Ngu Thanh Liên nhìn chằm chằm cô gái nhỏ thật lâu, nhíu mày, nói: "Con mắt lúc đầu của em ấy hẳn là trông rất đẹp."
Bùi Cảnh cũng không bận tâm đến sự có mặt của A Như, đáp: "Em ấy bị ma khí quấy nhiễu thân thể nên mới dẫn đến con mắt xảy ra vấn đề, bây giờ ta đang nghĩ biện pháp rút hết ma khí ra giúp em ấy."
Ngu Thanh Liên gật đầu, cũng không lắm lời nói chuyện linh tinh: "Chúng ta nghĩ biện pháp trà trộn vào trong đêm cầu phúc của cái thôn này đi."
Bùi Cảnh: "Đâu cần nghĩ biện pháp, đều đeo mặt nạ cả, ai biết muội là ai. Ta thấy việc cấp bách của chúng ta là phải suy nghĩ kỹ, sau khi bắt được yêu ma trong đêm cầu phúc thì nên xử nó kiểu gì."
Ngu Thanh Liên: "Giết chứ sao."
Bùi Cảnh nói: "Chưa bàn đến quái vật kia khó đối phó hay không, chỉ mỗi việc cả đám thôn dân ở đây mà rồ lên thì muội chịu lấy ha."
Ngu Thanh Liên nghiêng đầu liếc mắt nhìn về phía xa, ai nấy đều đang mặt đỏ tai hồng vui mừng hớn hở trò chuyện.
Nàng kịp thời từ bỏ ý định, nói: "Dẫn yêu quái ra ngoài, hoặc là đánh ngất xỉu bọn họ trước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!