Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioKhông phải người mà Chưởng môn Thập Tứ Châu của Vân Trung gọi là y sao? Bùi Ngự Chi? Chuyện trùng hợp trên thế giới này đâu đâu cũng có, tồn tại một Bùi Ngự Chi thứ hai, còn để y gặp gỡ ở ngay chỗ này.
Bùi Cảnh đã đóng kín thần thức, đi lên phía trước lần mò như người mù giữa màn đêm, trong lòng y đã có điều ngờ vực, luôn cảm thấy giọng nói ấy có vài phần quen thuộc. Nhưng bản thân y là dân mù đường, trực giác cũng không bằng gió, giờ lâm vào tình cảnh như này lại càng giống như ruồi mất đầu bay tứ tung.
Cách nhau một bức tường.
Bên trong đường hầm trống rỗng, nào tranh nào chữ treo đầy bốn vách tường, bức nào cũng là màu xanh đỏ, tươi sáng đến mức kỳ dị.
Nơi bế quan của tu sĩ Nguyên Anh luôn có những điểm đặc biệt, ví dụ như nơi này, phía trên mở một khe hở nhằm dẫn lôi khi độ kiếp, mà bây giờ chỉ để ánh trăng sắc trời đổ xuống, chiếu vào xương trắng dày đặc trên đất.
Một chiếc quan tài nằm ngang trên đống xương trắng, một cái đầu lơ lửng bên trong, là một lão già, tóc bạc trắng, má hóp lại, đôi mắt đong đầy oán hận. Mà trước quan tài là một thiếu niên đứng thẳng, tóc đen như mực, áo trắng như tuyết.
Lão già cười lên, cả mồm răng như nhúng vào vũng máu: "Thằng súc vật nhãi nhép không biết trời cao đất rộng, chẳng qua hôm đó ta bị yêu ma cắn khoét bào mòn mất trái tim nên mới nhường ngươi chiếm hời, lần này ngươi đến rồi, vậy đừng hòng ra khỏi."
Sở Quân Dự: "Lạ thật đấy, ngươi cứ thế chắc chắn ta là Bùi Ngự Chi à?"
Ngữ điệu của lão già tràn ngập gian xảo và bạo lực, khắc đầy oán khí ngập trời: "Ngươi có hoá thành tro ta cũng nhận ra được."
Sở Quân Dự mỉm cười: "So với một số người thì ngươi thông minh hơn nhiều."
Lão già chỉ cho rằng hắn đang nhục nhã mình, nháy mắt nộ khí hoá thành khói xanh bốc lên từ đỉnh đầu. Uy áp của trưởng lão Nguyên Anh đánh úp đến từ bốn phương tám hướng, ập đến như mãnh thú hồng thủ. Ngạt thở, huỷ diệt, oán hận, siết chặt lấy cổ như bàn tay vô hình.
Sở Quân Dự không hề hấn gì, xem uy áp như con muỗi vo ve, áo trắng sượt qua đất, cứ thế đi lên phía trước.
Lão già bỗng nhiên thu hồi uy áp lại, trợn trừng mắt, khó mà tin nổi: "Ngươi…"
Thiếu niên chân đạp xương khô mà đến, đôi mắt nhạt màu lạnh lẽo như sương tuyết, khẽ nói: "Từ trên xuống dưới Thập Tứ Châu của Vân Trung chỉ bởi một mình ngươi mà rơi vào cõi ma, ngươi thân là Chưởng môn, chết không hết tội."
Sở Quân Dự đứng trước quan tài, đôi mắt phản chiếu vẻ mặt hoảng sợ khó tin của Chưởng môn Thập Tứ Châu.
Đầu lâu của Chưởng môn Thập Tứ Châu vỡ vụn trong nháy mắt, để lộ ra một luồng khí Nguyên Anh đen kịt bên trong, mặt mũi dữ tợn, đang muốn đào tẩu.
Sở Quân Dự vươn tay, ngón tay thon dài trực tiếp nắm lấy nó.
Nguyên Anh nho nhỏ lộ ra bộ dáng khổ sở tột cùng.
Thiếu niên cúi đầu, đôi mắt hơi nhiễm chút đỏ như máu, nụ cười cũng đượm phần quái dị tà tính: "Thật ra ta rất hiếu kỳ, Thư Diêm biến ngươi thành bộ dáng này bằng cách nào, còn cả thế giới dưới đáy sơn lâm kia nữa, rốt cuộc là thông đến chỗ nào."
Ánh mắt Chưởng môn vằn vện tia máu, Nguyên Anh vốn đã yếu ớt không chịu nổi, bây giờ lão chỉ cảm thấy bản thân như chìm giữa hầm băng. Lão nhìn nụ cười bên khoé môi của thiếu niên áo trắng mà như thấy ác quỷ, gian nan lên tiếng: "Ngươi… Ngươi không phải… Ngươi không phải Bùi Ngự Chi!"
Sở Quân Dự bóp nát Nguyên Anh của lão, cụp mắt, bề ngoài vẫn là thiếu niên xinh đẹp nho nhã dịu dàng, nhưng đôi mắt lại khát máu dữ tợn: "Chính xác, ta đã không còn là Bùi Ngự Chi từ lâu rồi."
"A—!!"
Khoảnh khắc Nguyên Anh sụp đổ, Chưởng môn Thập Tứ Châu gào lên tiếng gầm rú tê tâm liệt phế!
Chân nguyên tràn ra ngoài, sức mạnh bùng nổ trên Vô Vọng Phong, cả toà núi đều không ổn định.
Đất rung núi chuyển, kinh động đến tất cả mọi người trên núi.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Sao mặt đất lại rung chuyển!"
Mấy tên đệ tử lên núi săn yêu đều giật mình, ngơ ngác nhìn sang trung tâm của địa chấn, không hiểu chuyện gì.
"Á—" Có người bị sức mạnh tác động, hộc ra một búng máu, quỳ rạp xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!