Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioĐường núi của Vô Vọng Phong rất hiểm trở, có một đoạn đường cực kỳ chật hẹp, phủ đầy rêu phong trơn trượt, lại sát cạnh vách núi, chỉ cần không cẩn thận sẽ ngã thịt nát xương tan. Cây cối hình thù kỳ quái mọc dựng đứng trên vách đá che lấp tầm mắt con người, hạn chế cử động, càng gia tăng độ khó lúc đi lại.
Bùi Cảnh lấy tay nhấc cành cây dọc đường lên, cúi đầu chui qua, dò xét xung quanh rồi nói: "Hồi đầu ta đến đây, con đường này đâu có khó đi vậy nhỉ. Bây giờ trở nên quái quỷ như này là phải bao lâu không có người đến rồi?"
Ngộ Sinh dùng trượng dò đường, mỉm cười: "Dù sao cũng đâu có được mấy người rảnh rỗi."
Bùi Cảnh lập tức hiểu được ý tứ của anh, lại nhìn một đám thiếu niên nơm nớp lo sợ phía trước mới chậm rãi hiểu ra, mỉm cười: "Là rất rảnh rỗi."
Đám thiếu niên kia hầu như đều là Trúc Cơ kỳ, ngự kiếm vẫn còn chưa ráo máu đầu, chớ nói chi đến việc bay vút không trung, lỡ có rơi xuống thật thì đúng là cửu tử nhất sinh.
Sắc mặt của bọn họ vừa khẩn trương vừa ẩn nhẫn, mỗi bước đi đều run rẩy bồn chồn. Nhưng đường núi khúc khuỷu, vẫn có người không để ý lỡ đụng phải một gốc cây bách sinh trưởng giữa vách núi ở góc ngoặt, chân bước hụt, rơi thẳng xuống dưới.
Thiếu niên ré lên tiếng thét hoảng sợ tuyệt vọng.
Những người phía trước quay hết người lại, nhưng chỉ biết trừng lớn mắt, kinh hãi gào tên cậu ta, không rõ nên làm gì.
Bùi Cảnh ở phía sau vừa cười vừa lắc đầu: "Phiền thật."
Y phất ống tay áo, hoa lá đan thành dây thừng, hoá thành hàng dài vọt lẹ xuống dưới quấn lấy eo của thiếu niên bị rơi xuống, túm cậu ta lên từ cổng địa ngục. Thiếu niên trở lại trên đường đi một lần nữa, thế nhưng đôi chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống.
Mà những người còn lại chứng kiến tất cả đều trợn tròn mắt, khiếp sợ ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn hai chàng trai trẻ đi ra từ trong mây mù.
Một người mặc tăng bào vàng trắng, mắt phủ lụa trắng. Một người mặc áo lạnh xám, tóc buộc dây cỏ. Người trước từ bi nhã nhặn, người sau tiêu sái rạng ngời.
Các thiếu niên kinh hãi, lòng đang gào thét những cái tên vô cùng sống động, nhưng vẫn không dám tin.
Ngộ Sinh rốt cuộc vẫn là người xuất gia, anh bước lên một bước, bàn tay thon dài đỡ thiếu niên ngồi liệt trên đất lên, khẽ nói: "Năm đó Vô Vọng Phong là hang ổ của ma quỷ, bây giờ cũng là oan hồn bất tán. Các em mới đến Trúc Cơ kỳ, ở lại đây lành ít dữ nhiều. Đừng đi lên trước nữa, xuống núi thôi."
Thiếu niên ngồi trên đất sợ đến mức hồn vía lên mây, nước mắt nước mũi tèm lem đầy cả mặt, thút tha thút thít đáp: "Tạ ơn, tạ ơn ân nhân. Tạ ơn ân nhân cứu em một mạng."
Các thiếu niên còn lại kinh ngạc đứng chết trân tại chỗ, khàn giọng không nói được lời nào.
Biển mây rừng gió đều thành phông nền, bọn họ chần chừ thật lâu, người dẫn đầu bất chấp hỏi: "Hai vị tiền bối là?…" Cho dù trong lòng đã có suy đoán nhưng bọn họ vẫn không dám kết luận, người như vậy làm sao sẽ để bọn họ gặp được.
Bùi Cảnh thả lỏng bàn tay vừa kết hoa lá, mỉm cười: "Đừng nghĩ nhiều, chúng ta không phải hai người các ngươi đang nghĩ đến."
"Ồ." Thiếu niên lúng túng tại chỗ.
Ngộ Sinh lắc đầu, chỉ cười không nói.
Bùi Cảnh đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới, nụ cười lẫn vài phần chế nhạo: "Ta đoán các ngươi không phải là đệ tử của Vân Tiêu, sao mà ai nấy đều hoá thành như này?"
Mấy tên thiếu niên nháy mắt đỏ bừng mặt, nhưng người dẫn đầu vẫn giữ được bình tĩnh. Cậu ta bước lên, cúi đầu thở dài, khai rõ tất cả lai lịch mục đích của bản thân: "Chúng em là đệ tử của Vân Ẩn Tông ở thành Vân Trung, lần này đến Vô Vọng Phong là phụng mệnh Chưởng môn lên núi trừ ma."
Bùi Cảnh hứng thú, lười biếng hỏi: "Lên núi trừ ma hở? Ngươi đùa ta à, yêu ma bên trên Vô Vọng Phong há một đám nhóc con miệng còn hôi sữa như các ngươi có thể đối phó được. Ta hỏi này, có phải các ngươi đắc tội Chưởng môn rồi không?"
Thiếu niên dẫn đầu tái mặt, cúi đầu đáp: "Tiền bối có điều không biết, từ sau khi Bùi Ngự Chi một kiếm giết cả ngọn núi, yêu ma còn sót lại trên núi không còn bao nhiêu. Phần lớn đều là hoa cỏ dã thú thành tinh vì bị nhiễm ma khí gây hoạ cho bách tính dưới núi mà thôi, không khó đối phó."
Bùi Cảnh buồn cười: "Thật à?"
Thiếu niên dẫn đầu tiếp tục nói: "Vâng, hơn nữa chúng em chỉ săn bắt ở ngoài rìa, nửa bước cũng không vào địa phận tông môn Thập Tứ Châu của Vân Trung. Đây cũng là lời mà Chưởng môn đã dặn đi dặn lại lúc sắp xếp lần rèn luyện này."
Bùi Cảnh gật đầu: "Xem ra cũng cẩn thận. Mặc dù Thập Tứ Châu đã diệt môn, nhưng trời mới biết những ma tu quỷ hồn ấy có tản hết hay không."
Y lại lộn về vấn đề ban đầu: "Vậy thì tại sao các ngươi đều mặc thành như này?"
Thiếu niên dẫn đầu gãi gãi đầu: "Đây là để phòng vạn nhất đó, sợ hồn linh của những ma tu bỏ mạng năm đó ở Thập Tứ Châu làm loạn cho nên chúng em mới ăn mặc giống Bùi Ngự Chi, muốn doạ cho bọn chúng sợ hãi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!