Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioBùi Cảnh gặp lại Quý Vô Ưu vừa khéo là lúc có người đang lôi kéo nó, muốn nhét thứ trong ngực cho nó để nó giúp mình chuyển đồ. Quý Vô Ưu rất vội, vội đến mức cà lăm: "Sư huynh, đệ có việc mà, thời hạn làm nhiệm vụ của đệ ở toà nhận việc sắp hết rồi, đệ, đệ phải nộp nhiệm vụ."
Tên sư huynh kia lập tức không vừa lòng: "Với những người khác thì ngươi hứa nọ hứa kia, đến lượt ta thì không tình nguyện, có phải ngươi xem thường ta không thế."
Quý Vô Ưu sợ hãi, xa lánh cô lập từ nhỏ đến lớn khiến nó hình thành thói quen lấy lòng trong vô thức, cự tuyệt người khác sẽ rất kinh hoảng: "Không phải…"
Tên sư huynh kia thấy nó rụt rè, lập tức càng trơ tráo hơn, nện thẳng đồ lên đầu nó, hừ một tiếng, nói: "Ta để đồ ở đây, nếu ngươi không đưa đến trước khi trời tối, vậy đừng trách ta không khách khí."
Hộp làm bằng gỗ, góc nhọn đập vào đầu Quý Vô Ưu tạo thành vết xanh tím. Đau lắm, nó phải lấy tay che vết thương, nhe răng toét miệng ngồi xổm xuống.
Bùi Cảnh thờ ơ quan sát. Tu vi của cái tên sư huynh kia chẳng qua cũng đến Luyện Khí tầng năm, Quý Vô Ưu động một ngón tay thôi là đánh bại được rồi.
Nhưng nó ngây thơ dốt nát, hèn mọn nhát gan.
Đây là thiết lập của nhân vật chính trong sách.
Cho nên, nó bẩm sinh thích hợp bị sỉ nhục.
Tất cả đều hợp tình hợp lý bức ép Quý Vô Ưu bước lên con đường hắc hoá.
Quý Vô Ưu run cả tay, nó sợ bị đánh, chỉ cần một lần không nộp đủ nhiệm vụ cho toà nhận việc thôi là ba tháng tiếp theo đừng nghĩ nhận thêm cái nào nữa. Nó ôm hộp gỗ vào trong ngực, ngước lên nhìn trời, mặt trời đã sắp xuống núi, bên nào cũng không làm kịp, bắt đầu chìm vào bối rối sâu sắc.
Nó cảm thấy mắt hơi cay, sau đó trông thấy một góc áo bào trắng tung bay.
Quý Vô Ưu ngẩng đầu, ngược sáng mà đi, là thiếu niên tên Trương Nhất Minh ấy.
Khuôn mặt luôn đọng ý cười của thiếu niên giờ đây không chút xúc cảm.
Lúc y không cười sẽ cho người ta cảm giác rất nghiêm túc.
Quý Vô Ưu không dám lên tiếng.
Bùi Cảnh bỗng nhiên cúi đầu hỏi nó: "Ngươi có biết không, thật ra cậu ta không đánh lại ngươi."
Quý Vô Ưu mở to mắt, lắc đầu.
Khoé môi Bùi Cảnh cong lên ý cười, vươn tay với nó: "Đưa cái hộp kia cho ta."
Quý Vô Ưu rất tin tưởng Trương Nhất Minh, có lẽ không đơn giản chỉ là tín nhiệm, ẩn sâu trong kính ngưỡng là tự ti và sợ hãi ăn sâu vào máu. Y cầm hộp đi, không biết muốn làm gì.
Bùi Cảnh mở hộp gỗ ra, bên trong là một gốc nhân sâm, nhìn bề ngoài có lẽ đã mấy trăm năm rồi, đem đi luyện đan cũng là loại thuốc quý báu.
Nhưng quý báu thì sao chứ? Bùi Cảnh cầm gốc nhân sâm kia, bàn tay siết chặt, nhân sâm hoá thành bột phấn rơi xuống trong nháy mắt.
Xong việc, y ném hộp về phía sau, phát ra tiếng vang thanh thuý.
Trong ánh mắt khó tin mở trừng trừng của Quý Vô Ưu, Bùi Cảnh nói: "Ngươi đến lầu nhận việc giao nhiệm vụ đi. Khỏi cần để ý đến những chuyện này, nếu người vừa nãy còn đến tìm ngươi, thẳng tay đánh lại là được."
Quý Vô Ưu mờ mịt: "Ta… Ta không đánh lại hắn."
Bùi Cảnh mắt như xẹt điện: "Là không dám đánh hay không đánh lại?"
Quý Vô Ưu sửng sốt, cúi đầu xuống.
Bùi Cảnh nói: "Không phải ngươi muốn trở thành người như ta à? Đơn giản lắm, việc có thể giải quyết bằng nắm đấm thì bớt hao tổn tế bào não là được rồi."
Quý Vô Ưu ngẩn ngơ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!