Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioNgày thứ hai, ở kho sách, vẫn là vị trí cũ.
Quý Vô Ưu vừa bước vào đã được cả đống người khẩn thiết hoan nghênh.
Người nào người nấy cười tươi như hoa.
"Quý huynh, chào buổi sáng."
"Sao giờ huynh mới tới, đợi huynh lâu lắm rồi đấy!"
"Hôm nay chúng ta lãnh một nhiệm vụ ở toà nhận việc, đang muốn rủ huynh, đi nào đi nào."
Đêm qua Quý Vô Ưu ngủ không ngon, dưới mắt thâm quầng, cả người đều ngơ ngơ ngác ngác, bỗng nhiên bị bọn chúng nhào tới lại ngỡ ngàng tưởng mình còn trong mộng, tự véo mình một cái thật mạnh, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ phát hiện hoá ra chẳng phải nằm mơ.
"Huynh, các huynh…"
Đêm qua bọn chúng bị chó doạ bay hết hồn vía, bây giờ thấy Quý Vô Ưu đương nhiên thực sự coi nó như tổ tông, bước lên kề vai sát cánh, bộ dáng anh em tình nghĩa, đẩy nó ra phía ngoài cửa: "Đói bụng không, đói rồi thì chúng ta đi lót bụng trước."
Lần đầu tiên Quý Vô Ưu được người khác coi như bạn bè mà chiêu đãi nhiệt tình như vậy, trì độn cười bẽn lẽn.
Mắt nó lấp lánh ánh sáng, gật đầu thật mạnh: "Được!"
Hứa Kính ôm sách đi ngang qua, thấy vậy thì trợn mắt há mồm, suýt nữa va phải tường.
Vừa đúng lúc Bùi Cảnh bước vào.
Hứa Kính chỉ vào cả đám người vừa đi vừa chen chúc: "Là ta mù hay là bọn chúng điên rồi?"
Bùi Cảnh nhìn lướt qua, đáp: "Có thể là đã hoàn toàn tỉnh ngộ, dù sao Quý Vô Ưu mập mạp đáng yêu thế mà."
Hứa Kính giật giật khoé miệng: "Có điên mới tin lời huynh."
Bùi Cảnh nói lời này, ánh mắt dừng lại ở bóng lưng của Quý Vô Ưu.
Y mơ hồ cảm thấy được mùi máu tanh và hơi thở nguy hiểm trên người nhân vật chính, chỉ là nhạt đến mức không đáng kể, trong thoáng chốc như là ảo giác của y.
"Hôm qua thằng nhóc Quý Vô Ưu này đi đâu vậy?"
Bùi Cảnh không nhớ rõ cốt truyện "Tru kiếm" lắm.
Nhưng hình như trước khi thức tỉnh huyết mạch thì nhân vật chính không có kỳ ngộ nào mà nhỉ.
Con đường gặp thần giết thần gặp phật giết phật chân chính bắt đầu sau khi Quý Vô Ưu thức tỉnh huyết thống của mình, cũng chính là bắt đầu kể từ khi thoát khỏi kiểm soát của Bùi Ngự Chi.
Lại nghĩ đến lời của Hứa Kính, sự tình yêu ma hoành hành ăn thịt người vẫn còn tồn tại ngoài Vân Tiêu. Chẳng lẽ tối qua Quý Vô Ưu gặp phải ma tu à? Nhưng giờ hắn vẫn vui vẻ nhảy nhót tưng bừng được, đoán chừng chỉ đến mức kinh sợ chứ không gặp nguy nan. Bùi Cảnh tạm thời gác việc này lại ở trong lòng.
Quý Vô Ưu nhận được phần thiện ý và hoà nhã đầu tiên trong cuộc đời ở Thượng Dương Phong, chung đụng vui vẻ hoà thuận cùng những người bạn mới. Mà Bùi Cảnh cũng nhận được phong thư tối hậu của Tịch Vô Đoan, là Trần Hư chạy đến giao tận tay cho y.
Y thật sự vừa thấy bóng Trần Hư là nhức đầu: "Đệ truyền tin cho ta là được, mò đến đây làm gì?" Vừa nói vừa cuống quýt đẩy cậu ra ngoài, sợ bị Sở Quân Dự trông thấy. Nhưng Sở Quân Dự vẫn thấy rồi, thấy ngay ở cửa động.
Giữa hoa cỏ thấp thoáng, Trần Hư mang dáng dấp thanh niên, áo bào xanh trắng, khí chất ôn hoà, khoảnh khắc đối diện nhau, Trần Hư và Sở Quân Dự đồng thời ngẩn ngơ.
Bùi Cảnh vội vàng giải thích: "Đây là người đưa tin của Vân Tiêu, người nhà gửi thư cho ta, ta ra ngoài trước nhé."
Trần Hư tức hộc máu, nhưng chưa kịp nói gì đã bị Bùi Cảnh túm ống tay áo lôi ra ngoài.
Sở Quân Dự đứng yên tại chỗ, nghiêng đầu, gò má thiếu niên xinh đẹp, mà vẻ mặt thì vẫn lạnh lùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!