Chương 3: Phong tuyết đoạn kiều

Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: FioBùi Cảnh ngớ người mất một lúc rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nói: "Ta cảm thấy không cần thử nữa, chắc chắn là hắn không hợp với Vân Tiêu."

Trần Hư: "Đúng là không thể hiểu nổi huynh mà."

Bùi Cảnh lại nói: "Đệ yên tâm, ta hiểu rõ hắn hơn đệ."

Trần Hư cả giận: "Huynh thì hiểu cái quái gì."

Bùi Cảnh tiến lên một bước, ánh mắt không tập trung, lại như trộn lẫn vài phần chăm chú: "Tin ta đi, ta nhìn người chuẩn lắm."

Trần Hư nghiêm túc hỏi: "Chỉ một câu nói của huynh đã phủ định tư cách nhập môn của hắn, như vậy không công bằng với hắn!"

Nụ cười của Bùi Cảnh vơi đi: "Có gì mà không công bằng, không thích hợp là không thích hợp. Đệ tử Vân Tiêu xưa nay không tu Vô Tình Đạo. Thiên phú của hắn kinh người, thực chất bên trong là lạnh lùng tàn nhẫn đáng sợ." Nói đến đây, Bùi Cảnh thấp giọng: "Hoặc nói cách khác, Vân Tiêu không thích hợp với hắn. Hắn ở Vân Tiêu, có khi kiếm ý truyền thừa còn làm phai mờ thiên phú của hắn nữa kìa."

Trần Hư lại hỏi: "Sao huynh biết hắn không thích hợp?"

Bùi Cảnh nói: "Đệ nhìn đi."

Y thả ra một sợi linh lực trên đầu ngón tay, rót vào kính Huyền Thuỷ, đất trời xoay chuyển trong giây lát, ảo cảnh mới xuất hiện trên cầu treo.

Không trung biến đổi, không khí loáng cái trở nên dồn dập.

Sau đó mưa máu biến mất, cầu treo phủ đầy tuyết, vạn vật khôi phục trong chốc lát, trở lại thành một ngày tuyết rơi như bình thường.

Gió rét thét gào, tạt vào mặt người như những lưỡi dao.

Tầm nhìn chỉ toàn màu trắng xoá.

Sở Quân Dự không nhúc nhích.

Lát sau, hắn chờ được giọng nói sau lưng mình.

Nghe như là âm thanh của thiếu niên, vừa sợ vừa hoảng, lạnh đến mức nói chuyện cũng run rẩy: "Mẹ ơi, chuyện gì vậy. Tuyển chọn của Vân Tiêu biến thái quá đi mất, vừa rồi suýt nữa ta bị quỷ hù phát khóc, bây giờ đến lượt muốn cóng chết ta à?"

Sở Quân Dự xoay người, xuyên qua màn tuyết mênh mông nhìn về phía cậu trai ấy.

Thiếu niên mặc quần áo phong phanh màu nâu, cái mũi đỏ ửng giữa trời băng đất tuyết, tóc buộc hờ hững bằng thân cỏ, dung nhan tuấn tú, da trắng, mắt to.

Lúc này, cả người run lẩy bẩy vì lạnh.

Y nhìn ngang ngó dọc, đến lúc phát hiện ra Sở Quân Dự thì như nhìn thấy người thân, mắt sáng rực, chạy lên trước: "Oa! Lại là ngươi! Trùng hợp quá nhỉ, chúng ta vừa mới cùng ngồi trên một con hạc trắng đó, ngươi còn nhớ ta không?" Thiếu niên toét miệng cười, vui mừng nói: "Không ngờ chúng ta sẽ cùng đến đây."

Con ngươi Sở Quân Dự không động đậy, nhìn y chăm chú thật lâu.

Gió tuyết thét gào, chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ thế giới, thậm chí cả trái tim đều tĩnh lặng.

Thật lâu sau, hắn cũng cười.

"Đúng là khéo thật."

Giọng nói trầm thấp, nhưng rõ ràng từng chữ.

Thiếu niên sững sờ, sau đó, mắt lại lấp lánh ánh sáng: "Ồ, ngươi còn mở miệng nói chuyện cơ đấy! Ta thấy có mỗi mình ngươi không nói lời nào trên Vân hạc, còn tưởng ngươi không thèm để ý đến ta."

Sở Quân Dự vẫn nhìn y, hỏi: "Ngươi lạnh không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!