Chương 28: Ngân hà làm chứng

Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: FioBùi Cảnh thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Được rồi, đã hiểu.

"Nói đúng lắm, chúng ta đi thôi."

Địa ngục Tu La, vạn quỷ kêu khóc, Tịch Vô Đoan mà ở chỗ này có khi sợ mất nửa cái mạng, chẳng qua bây giờ y cũng quá sức chịu đựng. Hàng ngàn hàng vạn con rắn độc quấn quanh lúc nhúc một chỗ, tiếng vang bởi ma sát mà ra, dính nhớp ghê tởm, làm người ta nổi hết da gà, đoán chừng có thể trở thành bóng ma trong lòng y.

Nhìn thoáng qua, Bùi Cảnh phát hiện một con rắn với cái đầu xanh tím, trông như mắc bệnh, con mắt nhỏ máu, xoay mình thành cái bánh quai chẻo, từng chút từng chút nuốt gọn cái đuôi của nó.

… Tự ăn chính mình.

Cảm giác buồn nôn khó mà nhịn nổi, xông thẳng lên đầu.

Bùi Cảnh dứt khoát nhắm chặt mắt quay đầu đi, xem như không thấy gì hết.

Có lẽ bởi động tác của y quá rõ ràng, người tóc bạc cũng phát hiện điểm bất thường, động não một chút đã có thể hiểu rõ nguyên nhân.

Đoạn, lạnh nhạt hỏi: "Sao không nói mình sợ rắn?"

Sau khi Kết Đan, ngũ giác của Bùi Cảnh nhanh nhạy hẳn lên, nhắm mắt cũng nhận biết được đường dưới chân, mò mẫm vừa bước đi vừa giải thích: "Gì mà sợ chứ, chỉ đơn giản là không muốn nhìn thấy chúng nó thôi."

Người tóc bạc: "Tay của ngươi đang run."

Bùi Cảnh: "Ta đang lo lắng cho đệ tử nhỏ kia, sợ lúc này hắn gặp chuyện bất trắc."

Tiếng cười khẽ mà rõ ràng của người tóc bạc truyền ra từ trong bóng tối, giống như đùa cợt, lại giống như thở dài.

Ảo cảnh mất sạch chỉ bằng một cái động tay của hắn.

"Mở mắt đi."

Bùi Cảnh lặng lẽ hé mắt ra.

Đã thấy ảo cảnh địa ngục máu tanh chẳng còn đâu nữa.

Trước mắt là hang núi vừa chật hẹp vừa gập ghềnh, một luồng ráng hồng rọi vào phía cuối, xua tan hết hơi mù tối tăm. Là lối ra.

Y ngơ ngác quay đầu: "Ngươi có thể chấm dứt trò phù phép của nó à?"

Nhưng người tóc bạc đã biến mất.

Không có chút dấu vết nào. Đến âm thầm, đi lặng lẽ.

Y gọi hai tiếng, trong hang núi chỉ có tiếng vọng lại của chính mình.

Từ rừng phong lá đỏ đến bí cảnh Trường Thiên, y gặp hắn hai lần, thế mà đến chút tin tức cỏn con cũng không thăm dò được.

Bùi Cảnh nghĩ thầm: "Thần bí thế cơ à."

Y bò ra khỏi hang núi, bên ngoài đã chạng vạng màn đêm, mà bên trong bí cảnh Trường Thiên giống như còn có thiên thể chuyển động. Những áng mây đỏ vàng tím lửng lơ phía chân trời, lửa đỏ nhuộm vàng, triều dâng sóng dậy. Rừng xanh hoang vu trải dài vô hạn, ngàn vạn ngọn núi màu chàm, như thú lớn lặng im giữa khoảnh khắc ngày đêm luân chuyển.

Ánh sáng dần ấm áp. Đi ra từ con đường đầy tâm ma khiến người ta khổ sở dài đằng đẵng, khi chợt nhìn thấy nhân gian lại, lại luôn có vài phần hoảng hốt.

"Sao ta lại suy bại đến tình trạng vậy chứ?"

Bùi Cảnh còn chưa có câu trả lời cho vấn đề của mình đã bị chàng thiếu niên dưới tàng cây cách đó không xa thu hút tầm mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!