Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioTuyết che ngàn núi, trời đất bao la, chỉ còn sót lại duy nhất một người. Loại cảm giác bi thương tột cùng ấy ngột ngạt cực kỳ, dù là người ngoài cuộc thì Bùi Cảnh vẫn cảm nhận được một hồi khổ sở.
Hình ảnh kiếm tu áo trắng cúi đầu trước tảng đá, rủ xuống sợi tóc bạc phơ.
Hăng hái của thiếu niên dần cạn kiệt, chỉ còn lại hoang vu lạnh lẽo. Cầu treo khẽ vang tiếng thở dài, như truy điệu cho vận mệnh của Vân Tiêu trăm ngàn năm sau.
Bùi Cảnh vươn tay, muốn lau đi nước mắt cho hắn, hoặc dìu hắn đứng lên, nhưng thứ đụng đến cũng chỉ có vách tường lạnh lẽo.
Y ngơ ngác nhìn tay mình, thầm nghĩ: Đây là kết cục của Bùi Ngự Chi trong nguyên tác à?
Tông môn ngất trời cuối cùng cũng chỉ lưu lại được khối đá lặng thinh, là mộ bia sau cùng chôn vùi quá khứ.
Đau thương ngập trong mắt Bùi Cảnh, chuyện sau đó tàn khốc đến mức y cũng chẳng dám nhìn.
Một trận chiến liều chết trước đỉnh Vấn Thiên, nhìn hắn thảm bại trước hằng hà sa số người trong thiên hạ.
Nhìn hắn đã từng kiêu ngạo như thế, lại ở trong muôn vạn tiếng chửi rủa bị phế tu vi, bị rút hết gân cốt, bị rơi vào ngàn quỷ vạn ma.
Nhìn khoảnh khắc sau cùng hắn ngã xuống vực sâu, đôi mắt đỏ sậm, oán hận lẫn sát khí dữ tợn muốn huỷ diệt đất trời tụ lại, như ác quỷ tái thế.
Trên đỉnh Vấn Thiên, vết máu lẫn lộn.
Gió tuyết ngừng hẳn.
Mãi sau Bùi Cảnh vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, im lặng hồi lâu, giọng nói rất khàn, gọi: "Bùi Ngự Chi…"
Những miêu tả liên quan đến Bùi Ngự Chi trong "Tru kiếm" rất ít, Bùi Cảnh đọc xong cũng chỉ nhớ được hắn là kẻ ích kỷ đạo đức giả, vì muốn đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào, giết hại sư môn, có chết cũng chẳng đáng tiếc.
Hoàn toàn không giống với người trong cảnh tượng kia.
Cho nên, đây không phải là Bùi Ngự Chi nguyên trong sách.
"Đây cũng là mình nhỉ." Bùi Cảnh thì thào: "Là sợ hãi sâu kín trong lòng mình, sợ hãi cuối cùng vẫn phải bước chân lên con đường của nguyên chủ."
"Sư môn khó giữ, thân hữu chết sạch, kinh mạch đứt đoạn từng khúc, vĩnh viễn ngụ trong bóng tối — thật sự sẽ lâm vào bước đường này sao?"
Tâm Ma Thất mà tiên tổ Vân Tiêu lưu lại quả nhiên danh bất hư truyền.
Một tương lai hư cấu cũng đủ khiến y khó chịu.
Nhưng lần trước y đi đường này cũng không phải như vậy, chỉ có hồi ức trong quá khứ, không hề có cảnh hư cấu ở tương lai. Cho nên, càng lớn càng nhiều ưu phiền đúng không?
Ngay sau đó, tâm ma lại xuất hiện.
Khoảnh khắc Bùi Ngự Chi rơi xuống hang Vạn Quỷ, vết tích trên vách tường đều tan thành tro bụi, cả thế giới lại chìm trong bóng tối.
Tâm Ma Thất vang tiếng lục lạc, nước lạnh buốt chảy ở dưới chân.
Bùi Cảnh cảm thấy phía trước dần khoáng đạt, hẳn là lối ra khỏi Tâm Ma Thất. Đường đi nhỏ sau khi rời khỏi đây là một hang núi, cũng là một lối ra khác của phù đồ.
Sở Quân Dự đến trước y một bước, có lẽ đã thoát rồi, quái vật kia không hề đụng đến hắn?
Nhắc mới nhớ, quái vật kia đâu rồi?
Bùi Cảnh đang nghĩ xem nó núp ở chỗ nào, chợt cảm nhận được oán hận và sát ý muốn huỷ hoại tất thảy. Y giật mình, ngẩng đầu lên, con ngươi trừng lớn.
Sau khi rời khỏi đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!