Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioBùi Cảnh giật mình, vô thức lùi ra sau.
Ngón tay tái nhợt của Sở Quân Dự hơi chững lại trên thân kiếm, vẻ cứng ngắc thoáng qua trên mặt rồi biến mất rất nhanh. Mắt nhìn xuống gương mặt Bùi Cảnh, hắn nói: "Ta không hay dùng kiếm."
Bùi Cảnh bắt chéo chân, ngồi không đàng hoàng, mỉm cười: "Đúng là lạ thật đấy, làm một kiếm tu lại không hay dùng kiếm."
Bí cảnh Trường Thiên là một thung lũng rừng rậm rất bình thường, cây nối liền cây, che hết mặt trời, không có nguy hiểm, cũng không cần thiết phải lập tổ đội. Sau khi vào bí cảnh, mọi người đều nói lời tạm biệt với nhau rồi chia ra hành động, dù sao thì ai cũng không biết cơ duyên sẽ ập đến lúc nào.
Bùi Cảnh hỏi Sở Quân Dự có muốn đồng hành không. Sở Quân Dự liếc y một cái, sau đó quay đầu bỏ đi.
Bùi Cảnh đứng trước một cái cây, ném một viên kẹo vào miệng, bất đắc dĩ nói: "Được thôi, hy vọng ngươi có thể tìm thấy kỳ ngộ trong đó."
Hơi thở của Vân Tiêu đạo nhân được lưu giữ bên trong bí cảnh Trường Thiên, mà Bùi Cảnh từng có vài lần duyên phận với ông, được ông làm phép, có loại cảm giác thân thiết với cây cỏ động vật ở trong đây, cho nên có không ít linh thú đến gần Bùi Cảnh, thân mật ghé vào y.
Thời trẻ y đã đến nơi này, thăm dò toàn bộ ngóc ngách từ trong ra ngoài, cũng chẳng còn bao phần hứng thú với việc tìm tòi thêm lần nữa.
Thời gian cứ thế trôi đi, Bùi Cảnh nếm hết trái cây trong thung lũng. Lúc rửa tay ở bờ sông, một con huơu ngũ sắc bối rối nhảy ra khỏi rừng, trên đùi còn bị người rạch một vết thương, máu chảy không ngừng. Thấy Bùi Cảnh như thấy người thân, nước mắt trong mắt con hươu lập tức trào ra, nó trốn ra sau lưng Bùi Cảnh.
Bùi Cảnh sửng sốt, dùng tay xoa đầu nó, hỏi: "Sao vậy?"
Hươu ngũ sắc nức nở một tiếng, không trả lời y, tu sĩ phía sau vội vàng chạy tới, không đánh đã khai.
"Trương Nhất Minh ngươi tránh ra! Con hươu đó chúng ta tìm được trước!"
Tên cầm đầu hung hăng, rõ ràng là kẻ muốn dạy dỗ Sở Quân Dự đêm hôm đó. Bốn thằng em phía sau cũng không thay đổi, người nào người nấy cầm cung trong tay, rõ ràng đã lặng lẽ chuẩn bị trước khi tiến vào bí cảnh Trường Thiên.
Bùi Cảnh vỗ đầu hươu ngũ sắc trấn an nó, nhìn xuống cung tên trên tay bọn họ, lạnh lùng hỏi: "Các ngươi cầm cung trong tay làm gì?"
Đứa cầm đầu tức nổ phổi: "Ai cần ngươi lo! Ngươi cút đi là được rồi! Con hươu này là con mồi của chúng ta, ngươi cút sang một bên cho ta!"
"Con mồi à?"
Ngẫm nghĩ câu này, Bùi Cảnh tức phát cười: "Bí cảnh mà tổ tiên môn phái chúng ta lưu lại dành phúc phận cho thế hệ sau mà các ngươi đối xử như vậy sao?"
Mấy người kia rất hận Sở Quân Dự, tiếc rằng thực lực chênh lệch quá lớn, không đánh lại hắn, chỉ có thể thầm giấu oán hận trong lòng, nghẹn đã lâu, ngay cả nhìn thấy Bùi Cảnh kè kè bên cạnh Sở Quân Dự cũng chướng tai gai mắt.
Đứa cầm đầu quay lại sau xem xét, thấy bốn thằng em đều cầm vũ khí trong tay, vừa nhiều người vừa đủ khí thế, lập tức quay đầu xẵng giọng quát Bùi Cảnh: "Nói nhảm nhiều thế làm gì! Chỉ hỏi một câu thôi, ngươi có biến đi hay không, không biến thì đừng trách bọn ta không khách khí! Ẩu đả với đồng môn trong bí cảnh Trường Thiên cũng không vi phạm quy định đâu!"
Bùi Cảnh nghe vậy thì bật cười, khẽ thì thầm với hươu ngũ sắc, để nó đi trước.
"Bà mẹ nó nữa!" Năm người kia nhìn thấy thì nháo nhào lên: "Cứ nhất định đối nghịch với chúng ta đấy phỏng!"
"Đừng để nó chạy thoát!"
Tu sĩ kéo cung, bắn tên về phía bóng hươu đang chạy.
Mũi tên dài bị một luồng kiếm sáng lạnh chém nát.
"Cạch" một tiếng, mũi tên trên không trung bị chia làm hai nửa, rơi xuống đất. Bùi Cảnh vươn tay, tiếp được một nửa mũi tên, sau đó ném tên trở về nhanh như chớp.
Động tác của y cực nhanh cũng cực chuẩn, còn chưa có ai nhận ra thì chân của đứa cầm đầu đã bị tên xuyên thủng.
"Á — " Cậu ta gào một tiếng, ôm chân đổ máu kêu ầm lên: "Chân của ta! Chân của ta!"
Bốn người khác vẫn ngơ ngác, hoàn toàn không biết vừa mới xảy ra chuyện gì.
Bùi Cảnh nghĩ thầm: Còn chưa đụng vào miếng gân sợi cốt nào, chẳng biết ngươi hăng hái kêu loạn cái gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!