Chương 18: Lá đỏ như dệt

Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: Fio"Bùi, Ngự, Chi?"

Người áo đen khẽ lặp lại ba chữ này, giọng nói trầm khàn, kèm theo cổ quái đầy ý vị.

Ánh trăng xen lẫn bóng sao rơi trên mái tóc bạc trắng của hắn, lộng lẫy nhẵn nhụi, giống như được bao bọc bởi một tầng sương tuyết mỏng manh. Khuôn mặt hắn tựa tranh vẽ, trên bức vẽ lại là màu sắc lạnh lẽo tối tăm. Hắn nghĩ đến điều gì đó, dường như mỉm cười, con ngươi đỏ như máu âm u, ngữ khí ơ hờ cắt nát ánh trăng: "Ừ, ta biết ngươi."

Bùi Cảnh nhíu mày, nói chuyện với người này khiến y luôn đề phòng không buông được cảnh giác, nghe vậy thì chỉ nói: "Nếu ta đã xưng tên gọi họ, đạo hữu phải chăng nên có qua có lại?"

Người áo đen hỏi lại: "Ngươi rất muốn biết ta là ai?"

Bùi Cảnh nói thẳng: "Ừ."

Người áo đen hững hờ nhìn y, khuôn mặt u ám tái nhợt không chút xúc cảm, hắn nói: "Để sau đi."

Bùi Cảnh ngẩn người. Đây là lần đầu tiên y gặp phải người như vậy, lại còn ở trong rừng quỷ sương máu tăm tối tĩnh mịch, nghĩ kiểu gì cũng thấy không ổn.

Nhưng mà y cũng sẽ không quá phận truy hỏi những chuyện mà người thanh niên trước mắt này không muốn nhiều lời.

Người áo đen chậm rãi đến gần, bước qua núi thây hoang tàn dưới chân, vẻ mặt càng lúc càng thờ ơ. Đôi mắt đỏ như máu của hắn nhìn vào chốn sâu thẳm trong sơn lâm. Bởi vì hắn đến, khắp núi rừng càng thêm phần quái dị.

Ban đầu chỉ là máu tanh mịt mờ, bây giờ có thể cảm giác được đủ loại nóng nảy sợ hãi của những con quái vật ngụ sâu trong rừng.

Bỗng một trận gió thổi qua, tiếng khóc như mèo của trẻ con trập trùng vang lên. Kỳ dị đáng sợ, dữ tợn chói tai.

Bùi Cảnh nghĩ thầm: Mấy con yêu quái này đúng thật là điếc không sợ súng.

Nhưng y chưa tìm được nguồn gốc nơi tiếng khóc phát ra đã thấy cây trong rừng bắt đầu giương nanh múa vuốt, giống như sống dậy. Lá cây nhuộm đầy màu máu, nhánh cây tách rời, bay múa đầy trời. Mặt đất đỏ rực, đen kịt cổ quái che kín thi thể, lá cây đỏ như lá phong trên không dệt thành từng sợi ánh đỏ chói lọi rực rỡ. Thế nhưng đẹp thì đẹp thật, đến khi rơi xuống đất lại hoá ngay thành máu, ăn mòn cả đám cỏ.

Lá cây này dính vào người ắt phải chết. Bùi Cảnh còn chưa phản ứng kịp, quay người lại đã thấy một chiếc ô ngăn cách mưa lá đỏ, đụng vào đỉnh đầu y.

Y ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy thanh niên như ngọc, sống mũi thẳng tắp, gò má tuấn tú xinh đẹp.

Đứng trong tầng máu bao phủ xung quanh mình, màn đêm u ám, bùn đất đỏ rực, lá đỏ thành máu, thanh niên ba ngàn sợi tóc bạc, bàn tay cầm ô thon dài tái nhợt lại trở thành màu sắc tươi sáng duy nhất.

Cảnh này nhìn hơi quen.

Trên cầu gãy gió tuyết thành thơ, giữa sơn lâm mưa máu như dệt.

Bùi Cảnh nhỏ giọng nói: "Đa tạ."

Người áo đen cũng không nhìn y, chậm rãi bước về phía trước, áo bào của hắn xẹt qua lá đỏ thưa thớt bên cạnh, máu chảy kiều diễm. Quỷ quái trong sơn lâm tru lên, khặc khặc cười to, mà bên dưới tán ô như ngăn cách tất cả âm thanh, chỉ có hai người bọn họ yên tĩnh song hành cùng trời đất.

Bùi Cảnh thấy hắn đi vào sâu trong rừng, thuận miệng hỏi: "Đêm hôm ngươi ở chỗ này, cũng là để diệt trừ yêu ma à?"

Người áo đen hơi siết chặt tay, đáp: "Không, ta đến bắt một thứ."

Bùi Cảnh ngạc nhiên: "Ở trên người yêu quái kia ư?"

Người áo đen nói: "Ừ."

Khoé môi hắn bỗng cong lên, nhạt nhoà mà xa cách, mịt mờ như sương mù trong khu rừng này.

"Ta muốn sống, cho nên e là ngươi không giết nổi yêu vật kia đâu."

Bùi Cảnh sững sờ, chợt ánh mắt rét lạnh, cau mày đáp: "Thật ngại quá, yêu ma này làm nhiều việc ác, giết người như ngoé. Hôm nay ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nó."

Như trong dự liệu của người áo đen, hắn cụp mắt, thản nhiên nói: "Nhưng ngươi không phải đối thủ của ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!