Chương 13: (Vô Đề)

Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: FioBùi Cảnh nghe hắn nói, ấy vậy mà khoé môi lại cong lên, bật cười.

Một góc mặt nạ lạnh lùng của Sở Quân Dự nát tan, với y mà nói lại là chuyện tốt. Mấy ngày nay ở chung với hắn, lúc nào y cũng cảm thấy không chân thật. Thiếu niên khiến y vừa liếc mắt đã cảm nhận được nguy hiểm như chốn địa ngục trong kính Huyền Thuỷ quả nhiên không chỉ đơn giản như vậy.

"Sẽ không hối hận." Bùi Cảnh nhe răng cười với hắn: "Ta nhìn người chuẩn lắm đấy, tin ta đi."

Sở Quân Dự nhanh chóng che giấu mặt tàn nhẫn của mình, một vẻ thản nhiên, đôi mắt nhạt màu không chút vui vẻ, nói: "Vậy ngươi nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay."

Hắn phẩy tay áo bước lên phía trước, tiến vào thang mây đi vào sâu bên trong.

Bùi Cảnh đứng tại chỗ, cúi đầu mỉm cười.

Bạn nhỏ vẫn còn thất thường lắm.

Nhưng chuyện có thể khiến Bùi Ngự Chi hối hận vẫn chưa từng xuất hiện trên đời này đâu.

Đường núi thoáng đãng, phảng phất sương mù.

Chân trước chân sau đi đến viện Tu Nhã, gió luồn qua châu ngọc rủ xuống trên phát quan của Sở Quân Dự ngân tiếng leng keng.

Ở sau lưng hắn, Bùi Cảnh hỏi: "Ngươi hung dữ quá nhỉ, khác hẳn bình thường luôn. Tuy rằng ngày nào ngươi cũng lạnh như băng, không thích để ý đến người khác nhưng cũng đâu đáng sợ, sao bỗng dưng lại trở mặt thế?" Dù sao còn lâu y mới thừa nhận là bản thân phiền phức.

Sở Quân Dự đi phía trước, không nói lời nào.

Bùi Cảnh nỗ lực phỏng đoán nguyên nhân: "Dựa vào vô số kinh nghiệm nhìn người của ta, mỗi người đều có hai mặt, phần lớn biểu hiện ra lúc bình thường đều là giả tạo. Cho nên, đó mới là bản tính của ngươi đúng không? — Hung dữ vậy luôn!"

Sở Quân Dự lạnh nhạt hỏi: "Đúng thế, sợ không?"

Bùi Cảnh mừng rơn trong bụng, ngoài miệng lại ung dung nói: "Không sợ, dù sao ngươi sẽ không làm hại ta."

Sở Quân Dự đánh giá: "Can đảm đấy nhỉ."

Bùi Cảnh mỉm cười: "Dù sao thì chỉ cần tự tin là giải quyết được rồi."

"Ngày trước ngươi từng nói với ta câu này rồi, nói rằng ta có thể vào nội phong."

Bùi Cảnh ngu người mất một giây đồng hồ mới nhớ ra, hậm hực trả lời: "Lần đó là ngoài ý muốn."

"Vậy à."

Gió núi thoảng qua, tiếng nói của Sở Quân Dự có phần mơ hồ như có như không.

Giọng điệu vẫn luôn lạnh nhạt lẫn chút trào phúng, tựa như bị kéo khỏi thần đàn, đượm vài phần nhân khí.

Bùi Cảnh dự định dần dần tìm hiểu Sở Quân Dự từng bước, hôm nay gần như xác định được.

Ác ý trên thân một người chung quy là có nguyên nhân, theo tuổi tác của Sở Quân Dự, quá nửa là do hắn đã từng phải chịu dằn vặt không thể xoá nhoà khi còn bé. Loại dằn vặt này có thể đến từ cha mẹ, cũng có thể đến từ thân thích.

Một ngày nào đó, y sẽ giúp hắn tìm được khúc mắc, thanh trừ ma niệm, cầu cho hắn có thể tiến xa hơn trên con đường tu chân.

Buổi chiều, bọn họ ngồi trên phi thuyền, tới khuya mới đến sơn mạch, mà khoảng thời gian này vừa đúng giờ thú dữ ra ngoài kiếm ăn, cho dù ở vòng ngoài cũng không an toàn. Các sư huynh dứt khoát lái phi thuyền đến nội thành Vân Lam cách sơn mạch Vân Lam không xa.

Sơn mạch Vân Lam nổi tiếng bởi hai thứ, một là sương mù dày đặc quanh năm không tan, hai là linh chi trải đầy khắp núi đồi. Linh chi của sơn mạch Vân Lam có rất nhiều tác dụng thần kỳ, có thể kéo dài tuổi thọ hay giải độc cho người phàm, cũng là tuyệt vật để tu sĩ tẩy kinh phạt tuỷ. Mà loại thực vật này thường sẽ thu hút một vài yêu thú mới khai mở linh trí đến trông coi, muốn hái được linh chi cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.

Tào trưởng lão nhìn trúng điểm này nên mới đặt địa điểm rèn luyện ở sơn mạch Vân Lam, bày nhiệm vụ năm người một đội đi thu thập linh chi trong vòng nửa tháng, hái được càng nhiều càng tốt.

Bùi Cảnh nghe xong nhiệm vụ đã cảm thấy ăn chắc phần thắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!