Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioTrong đêm tối tăm, hoà thượng chống trượng mà đến, Phật quang toả quanh thân vuốt mượt sông núi, khiến đêm mưa càng thêm vẻ trống rỗng quạnh hiu.
Quái vật áo đỏ khổng lồ đứng thẳng tại chỗ, khuôn mặt nào cũng đang đau khổ gào thét, ngón tay bứt tóc, tiếng kêu khủng khiếp thê lương.
Thiên Nhai đạo nhân quay đầu lại, trông thấy Ngộ Sinh đang chậm rãi tới gần.
Hoà thượng trẻ tuổi vươn tay, đầu ngón tay là ánh sáng trắng vàng, xua hết mọi tà ác giữa không trung.
Chàng đã gỡ lụa trắng che mắt, đôi mắt vàng kim đúng như đèn sáng giữa đêm dài.
Thiên Nhai đạo nhân há mồm, muốn nói gì đó.
Ngộ Sinh đã mở lời: "Tiền bối, trước tiên mời lui ra sau."
Chàng bước ra từ điện Vãng Sinh, mặt mày càng thêm lãnh đạm giữa vui buồn, đôi mắt phủ đầy tỉnh táo nhìn về Tần Thiên Huyễn, khẽ nói: "Đây là trái ác của Phật môn, nên do Phật môn ta chặt đứt."
Chữ nào cũng rất nhẹ, lại như thánh âm xuyên qua đêm mưa mù mịt này.
Thiên Nhai giật mình, gật đầu rồi lùi ra sau.
Cách đó không xa, sóng mắt Tần Thiên Huyễn ngưng tụ, âm u nở nụ cười: "Trái ác của Phật môn? Nghĩ cũng hay thật."
"Ai nói ta từng quy y cửa Phật thì phải làm Phật cả đời. Ta đi hay ở, thành Phật hay thành Ma, các ngươi há có tư cách can thiệp?"
Nàng ta bay lên trời, ngồi lên bả vai quái vật áo đỏ, váy áo đỏ vàng hoá thành một màu sáng ngời giữa trời đất tối tăm, sát khí rét lạnh quanh thân nặng nề hơn con quái vật kia không biết bao nhiêu lần.
"Ngươi vừa kế thừa thiền thức, thật sự là đối thủ của ta? Nực cười."
Chân trần của nàng ta đong đưa trong mưa, ngón tay sờ lên mặt nạ trên tóc mai rồi gỡ nó xuống, mặt nạ biến về hình dáng ban đầu.
Tần Thiên Huyễn nhếch môi, nụ cười lạnh giá, đeo mặt nạ lên.
Từ khoảnh khắc nàng ta ngồi lên, quái vật áo đỏ như thể triệt để có linh hồn.
Không hề vặn vẹo sợ hãi, trái lại còn gầm nhẹ, ngẩng đầu dậy. Mái tóc nặng nề đen nhánh dày đặc kéo lê trên đất, tầng tầng lớp lớp mặt người trên quái vật với đôi mắt đỏ sậm như máu, nhìn từ xa như vô số chấm đỏ lít nha lít nhít phủ đầy.
Ngộ Sinh ngước nhìn.
Thiếu nữ đeo mặt nạ lạnh lùng cúi xuống.
Vạn năm trước, đồng đạo một môn.
Vạn năm sau, Phật Ma khác đường.
Ngộ Sinh nhắm mắt, nói: "Đáng lẽ ta nên tỉnh lại siêu độ cho cô từ lâu mới phải."
Tần Thiên Huyễn đưa tay, giật đứt chuỗi xá lợi trên cổ tay.
Giễu cợt trào phúng.
"Không siêu độ được."
"Ngươi không siêu độ được ta."
"Bởi vì ta, đã từng là Phật."
Đôi mắt nhắm nghiền của Ngộ Sinh mở ra, vẻ thương xót trong mắt biến mất không còn sót lại, nói: "Giờ đây cô sát sinh vô số, còn không vào địa ngục, tội nghiệt khó mà rửa sạch."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!