Chương 10: Hậu thuẫn

Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: FioĐể tiện cho việc làm ruộng, Bùi Cảnh thiết lập cho mình tam linh căn hệ Thuỷ, Mộc, Phong. Tác dụng của linh căn chỉ thể hiện trước Nguyên Anh kỳ, y cũng coi như nửa Nguyên Anh, có cộng hưởng nhất định với trời đất, cho dù bản thân không có hai chủng linh căn Mộc Phong, cũng có thể biến ảo ra Phong và Mộc.

Sau khi học xong lớp buổi sáng, tiên sinh gọi vài đệ tử đi lấy quần áo.

Quần áo của đệ tử ngoại phong Vân Tiêu có kiểu dáng đơn giản, áo gấm trắng, khoác voan mỏng lam nhạt, mặc vào khiến người ta cảm thấy khí chất bọn họ thay đổi hoàn toàn.

Trên đường trở về, băng qua núi rừng xanh um tươi tốt, sư tỷ dẫn y đến nhẹ nhàng khuyên bảo: "Đệ cũng đừng thù hằn Phong chủ, hôm ấy đệ xé mất tâm pháp ngài ấy tự tay viết có khác gì tát vào mặt ngài ấy trước mặt mọi người, Phong chủ mà không phạt đệ thì không dựng nổi uy nghiêm. Lần này xếp cho đệ chăm nom linh phố cũng là muốn rèn giũa tâm tính của đệ, đệ cứ yên tâm tưới nước đi, rồi ngày nào đó Phong chủ sẽ tha thứ cho đệ."

Bùi Cảnh gật đầu: "Đa tạ sư tỷ."

Sư tỷ lại nói: "Một năm sau sẽ có trận tuyển chọn, định hướng con đường sau này của các đệ. Cho dù hoàn cảnh không tốt, đệ cũng phải chịu khó tu hành, không được xao nhãng, đã hiểu chưa?"

"Vâng."

Linh phố ở sườn núi Nghênh Huy Phong được phân cách thành từng bãi cỏ, trồng đầy linh thảo cần thiết cho việc luyện đan.

Bùi Cảnh liếc mắt cũng không thấy điểm cuối, có thể tưởng tượng được, nếu thật sự là đệ tử Luyện Khí kỳ, có mất cả một ngày một đêm cũng đừng mong tưới xong hết chỗ này.

Phụ trách quản lý linh phố trước kia là một tên đệ tử tạp dịch, năng lực chẳng đến đâu nhưng mắt lại cao hơn người, thấy Bùi Cảnh đến nhận việc, vẻ ghen tị ghét cay ghét đắng trên mặt cũng sắp hoá thành thực thể, đầu tiên châm chọc khiêu khích một trận: "Vào ngoại phong thì sao chứ, cuối cùng còn chẳng phải lưu lạc đến nỗi này. Ta thấy Phong chủ đã vứt bỏ ngươi rồi, chẳng bằng ngươi cứ đi thay quần áo rồi an ổn ở lại đây chăm sóc linh phố đi thôi."

Bùi Cảnh như cười như không liếc cậu ta một cái, nghiêm túc trả lời: "Thôi khỏi, tam linh căn này của ta không thể lãng phí đâu. Dù sao thì đây cũng là tư chất có bao nhiêu người muốn mà không được."

Đệ tử tạp dịch sao có thể không nghe ra được lời nói của Bùi Cảnh có hàm ý khác, tức muốn hộc máu, sắc mặt dữ tợn đẩy cái thùng trong tay cho y, nền nếp nói: "Sau núi có miệng giếng, mỗi ngày gánh nước tưới khu vườn này hai lần, bón phân nửa tháng một lần, cũng dùng cái thùng này, đi lên phía trước vài dặm có nhà xí, đại tiên ngài tuyệt đối đừng ngại bẩn nha."

Bùi Cảnh thuận theo, nhận lấy cái thùng: "Được."

Y dĩ nhiên không chê bẩn, dù sao việc này cuối cùng cũng không đến tay mình.

Đệ tử tạp dịch nguýt y một cái, sau đó bỏ đi.

Mà sau khi cậu ta đi rồi, lại có người đến xem trò vui. Là một đám đệ tử ngoại phong, đầu đội mão, eo giắt kiếm, đứng trên Vân hạc, là tư thế muốn xuống núi săn yêu.

Bọn họ tươi cười sung sướng khi người gặp hoạ, nhất là đứa dẫn đầu, còn đặc biệt thò đầu ra lúc Vân hạc bay qua đỉnh đầu Bùi Cảnh, lớn tiếng gào lên với y: "Linh thảo ở Vân Tiêu đều là vật quý giá, lúc tưới phân tưới nước nhớ phải cẩn thận vào, đừng bỏ bê bọn chúng nhá."

Mọi người cười ầm lên.

Đồ ngu.

Bùi Cảnh không biết bản thân trêu chọc bọn họ chỗ nào, đáng để cho đám người này chạy tới trào phúng như vậy. Thật sự muốn hỏi bọn họ, có muốn mang theo ghế đến cắn hạt dưa xem trò vui không, đã đến rồi thì đừng nghĩ tới việc rời khỏi.

Hoàng hôn buông xuống, các đệ tử ra ngoài săn yêu trở về, người nào cũng hết sức hăng hái phấn khởi, ai nấy dùng bữa ở nhà ăn đều ba hoa khoác lác, nói yêu thú kia dữ tợn khủng bố bao nhiêu, rống một tiếng làm núi sụp đất toác, nhảy một cái làm rung chuyển non sông, khoa trương cực kỳ.

Bùi Cảnh có vẻ không hợp với đám người đó.

Nhà ăn rất nhỏ, y ngồi trong góc cũng không tránh khỏi người. Bùi Cảnh dùng đũa chọc vào một miếng thịt ba chỉ, buồn bực ngán ngẩm nghe người bên cạnh bàn luận trên trời dưới biển.

"Vốn dĩ yêu thú đó định xông tới cắn ta, hàm răng vừa to vừa nhọn như này này, chỉ cách ta một chút xíu. Ta cho rằng mình chết chắc rồi, ai biết được, lúc đó ta không khống chế được tay mình, đột nhiên nhắm mắt rút kiếm đâm thẳng phía trước, xuyên qua cổ họng của nó. Thế là — yêu thú đó phun ra một búng máu tanh tưởi, ầm một tiếng ngã xuống đất. Bấy giờ ta mới nhận ra, ta đã giết chết nó rồi."

Người kể hớn hở mặt mày, người nghe cũng tập trung tinh thần, rất nể tình vỗ tay tán thưởng: "Hà huynh, đỉnh thật."

Hết người này nói lại đến người kia nói, đều là yêu thú kinh khủng như vậy, bản thân thì bộc phát tiềm lực hàng phục nó trong cái khó ló cái khôn ra sao.

Bùi Cảnh cười thầm, yêu thú ở sơn lâm mà Vân Tiêu cung cấp cho đệ tử mới luyện tập đều là giả, không khác gì thú nuôi trong nhà, trừ ăn cũng chỉ biết chạy, chẳng có lấy nửa phần công kích. Khoác lác cũng không chuẩn bị kịch bản, sợ là bọn họ nằm mơ mới thấy được yêu thú lớn bằng cả ngọn núi to.

Y còn chưa khinh bỉ xong đã có người muốn tới móc mỉa mình.

"Trương Nhất Minh, mọi người đã kể hết rồi, ngươi cũng nói vài câu xem nào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!