Chương 42: Bánh Nếp Lá Ngải 2

Editor: Yang1002

Nhan Tích Ninh tùy tay ngắt cái lá cây trên cây ngải trước mặt hắn xuống dưới, đưa cho Bạch Đào: "Ngươi xem, đây mới là cây ngải."

Bạch Đào tinh tế quan sát phiến lá Nhan Tích Ninh đưa qua, nhìn một hồi cậu bừng tỉnh đại ngộ: "Thiếu gia, không giống nhau!"

Lá mà Nhan Tích Ninh hái phân nhánh càng nhiều, mặt trái còn có lông tơ nhỏ màu ngân bạch.

Mà phiến lá Bạch Đào hái nhìn sơ qua thì không khác lắm, nhìn kỹ lại, phiến lá có chút đầy đủ hơn nhìn lớn hơn nữa, mặt trái cũng không có lông tơ.

Quan trọng nhất là cây ngải Nhan Tích Ninh hái ngửi lên nhàn nhạt mùi thơm ngát, mà cỏ ngải của Bạch Đào có thể rõ ràng ngửi được mùi chua sáp.

Bạch Đào học được kiến thức: "Thiếu gia, ngài không nói ta cũng không chú ý.

Hai loại này bộ dạng giống nhau."

Chủ tớ hai người liên thủ rất nhanh hái được non nửa rổ ngải, nước ngải màu xanh đậm dính trên ngón tay, ngón tay đều bị nhuộm thành màu đen.

Bạch Đào ngửi ngửi đầu ngón tay: "Vị ngải thật nồng a, thiếu gia ngươi nói, ngải có thể đuổi ve chó không?"

Nhan Tích Ninh:???

Ve chó gì? Là ve chó mà hắn biết sao? Muốn mạng, Bạch Đào vì sao đột nhiên hỏi vấn đề này? Chẳng lẽ trên người cậu có ve chó sao?

Nhan Tích Ninh cứng ngắc nhìn Bạch Đào: "Trên người ngươi có ve chó?"

Ve chó bình thường không ký sinh trên thân thể người đi, nếu Bạch Đào cảm giác được trên người có ve, có thể là con rận.

Bình dân ở Sở Liêu nhiều người không hợp vệ sinh, một năm bốn mùa trên người đều sẽ có rận.

Ngoạn ý này còn có thể lây qua người khác!

Nhan Tích Ninh nhất thời cảm thấy da đầu cũng run lên: "Mau cho ta xem xem!"

Bạch Đào liên tục xua tay: "Không phải ta, là Tiểu Tùng.

Nhan Tích Ninh hít một ngụm khí lạnh: "Bắt đầu từ hôm nay ngươi không thể ôm Tiểu Tùng ngủ.

Còn có, ngươi nhanh chạy về đem giường đệm của ngươi ra phơi nắng.

Đúng rồi, chạy đến hỏi Lãnh quản gia cần một ít ngải khô còn có bột cây thương truật đặt trong lò để xông phòng.

Việc này không nên chậm trễ, chạy nhanh đi!"

Bạch Đào sửng sốt một chút: "A, phiền toái như vậy?"

Nhan Tích Ninh trầm trọng vỗ vỗ bả vai Bạch Đào: "Chậm sẽ không kịp.

Đợi lúc ngươi phát hiện một con ve chó, trong phòng ngươi cũng đã có một ngàn con."

Bạch Đào ánh mắt sợ hãi: "Không, không thể nào?"

Nhan Tích Ninh nghiêm trọng: "Tin tưởng ta, loại sự tình này ta sẽ không nói lung tung.

Đúng rồi, chốc lát có thể dùng nước ngải tắm rửa cho Tiểu Tùng, mùi ngải có thể đuổi ve chó."

May mắn là ve chó, nếu là rận sẽ càng phiền toái.

Nghĩ đến đây Nhan Tích Ninh cảm giác lông toàn thân đều dựng lên, hắn biết đây là tác dụng tâm lý của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!