Editor: Yang1002
Mùng mười tháng ba tân đế đăng cơ, trải qua một loạt nghi thức rườm rà, Cơ Tùng thuận lợi trở thành Hoàng đế Sở Liêu, đổi niên hiệu thành Diên Bình. Biết được người kế vị là Cơ Tùng, dân chúng Sở Liêu vui mừng khôn xiết.
Cơ Tùng lòng mang chí lớn nhìn chuyện không nhìn người, chỉ cần việc cần làm mà làm được tốt, bất kể là quý tộc hay là dân nghèo, y đều sẽ trọng dụng. Dưới sự dẫn dắt của y, quan viên có thực tài càng ngày càng nhiều, uy vọng triều đình càng ngày càng tăng. Nhân tài của các ngành các nghề vén tay áo lên đại triển quyền cước, không đến một năm, đời sống của bách tính Sở Liêu được cải thiện theo tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Lại sắp đến ngày hưu mộc, hạ triều xong nhóm đại thần trong triều túm tụm tốp năm tốp ba hướng về phía Thần Võ Môn. Đây là lúc náo nhiệt nhất trong ngày của hoàng cung, mọi người cười cười nói nói, trao đổi thông tin trò chuyện bát quái.
Lúc này sau lưng truyền đến giọng trẻ con trong vắt: "Hoàng huynh — chờ ta một chút — "
Đám quan chức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tân hoàng của bọn họ bước đi như bay ở phía trước, mà tiểu Vương gia Cơ Đàn đeo một cái túi có hình thù cổ quái chạy nhanh theo sau Cơ Tùng. Chân Cơ Đàn ngắn, mắt thấy sắp không đuổi kịp Cơ Tùng, cậu vội vàng: "Hoàng tẩu nói phải mang theo ta, hoàng huynh ngươi không thể chống chế!"
Bước chân của Cơ Tùng dừng lại cùng ánh mắt bất đắc dĩ, Cơ Đàn lộ ra nụ cười đạt thành mưu kế: "Hoàng huynh, lần này ta sẽ ngoan, ta sẽ không nhìn lén ngươi và hoàng tẩu... Ồ."
Sau một khắc Cơ Đàn bị Cơ Tùng nhắc lên kẹp dưới cánh tay, Cơ Tùng nhìn một cái uy hiếp Cơ Đàn một chút: "Nắm chặt chút." Cơ Đàn ngoan ngoãn lại thuần thục ôm lấy eo Cơ Tùng: "Chặt rồi!"
Cơ Tùng là Hoàng đế đặc biệt chưa từng có, không chỉ biểu hiện trên triều đình, càng biểu hiện trong hậu cung. Từ ngày y đăng cơ, y liền tỏ rõ đời này sẽ chỉ có một mình Hoàng hậu. Vì Hoàng hậu là nam nhân, trong hậu cung còn có phi tần của Bình Viễn Đế. Vì để tránh phiền phức không cần thiết, hai người bọn họ sẽ không sống trong hoàng cung, vẫn ở lại Vương phủ được ban cho.
Hoàng đế không ở trong hoàng cung, loại chuyện này trước nay chưa từng có. Ban đầy đám đại thần cũng có ý kiến, nhưng khi bọn hắn phát hiện hoàng đế không bao giờ vì nguyên nhân không ở trong cung mà chậm trễ triều chính, đủ loại âm thanh cũng dần dần yên tĩnh xuống.
Hoàng đế giống như bọn họ, mỗi ngày sáng sớm vào triều, hạ triều xong còn phải tới Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương, so với đám đại thần còn bận bịu hơn. Nhìn thấy tình huống này, triều thần còn có thể nói cái gì?
Các thần tử phía trước cười nhường đường, bọn họ hiểu rõ, thánh thượng lại muốn cùng Hoàng hậu ra ngoài. Mỗi khi đến kỳ hưu mộc, Hoàng thượng cũng sẽ cùng Hoàng hậu cải trang chuồn đi. Về phần đi nơi nào, triều thần từ trước đến giờ không được phép đoán.
Tình cảm của đế hậu tốt, nếu là trước đây triều thần còn có thể lo lắng, sợ Hoàng hậu được sủng ái quá mức dẫn đến ngoại thích tham gia vào chính sự. Nhưng mà quan hệ giữa Hoàng hậu và nhà ngoại, nhóm đại thần trong triều đều nghe thấy vài phần. Hoàng hậu làm sao thành Hoàng hậu, người Sở Liêu đều hiểu rõ một hai. Hoàng thượng không thừa cơ diệt Nhan gia, đã là giữ thể diện cho bọn họ, nếu Nhan phủ còn không biết tốt xấu, e rằng Hoàng hậu là người đầu tiên không đồng ý.
Nhìn thấy tiểu Vương gia đang bám chặt trên người hoàng đế, trong lòng triều thần rất rõ ràng: Nếu không có gì bất ngờ, người kế thừa tiếp theo của Sở Liêu chính là tiểu Vương gia. Bây giờ thánh thượng đi đâu cũng mang tiểu Vương gia theo, đã hoàn toàn nói rõ vấn đề.
Nhan Tích Ninh đứng ngoài Thần Võ Môn ngẩng đầu nhìn theo, không bao lâu sau liền thấy Cơ Tùng mang theo Cơ Đàn đi đến. Cơ Đàn nhìn thấy Nhan Tích Ninh thì trượt từ trên người Cơ Tùng xuống, cậu chạy như bay về phía Nhan Tích Ninh: "Hoàng tẩu — "
Nhan Tích Ninh vui vẻ đón lấy Cơ Đàn, hắn thuận thế xoa nhẹ trên trán Cơ Đàn hai cái: "Đã chào Nhàn Thái phi chưa?"
Sau khi Cơ Tùng kế vị, các phi tử của Bình Viễn Đế tự động thăng lên một cấp, đám người Nhàn Quý phi đã tấn cấp thành Thái phi. Cơ Đàn ngửa mặt lên nghiêm túc nói: "Chào rồi!" Nói xong cậu sụt sịt cái mũi mong đợi nói: "Ta ngửi được hương thơm ngào ngạt, hoàng tẩu có phải ngươi lại chuẩn bị đồ ăn ngon không?"
Nhan Tích Ninh mỉm cười đầy mặt, hắn chỉ chỉ xe ngựa: "Chuẩn bị gà rán cho ngươi, đi ăn đi."
Cơ Đàn reo hò một tiếng xông lên xe ngựa, chốc lát sau trong xe ngựa thì truyền ra kinh hô: "Ăn ngon! Gà rán hoàng tẩu làm ăn ngon thật!"
Cơ Tùng nhanh chóng đi đến trước mặt Nhan Tích Ninh: "Đợi lâu rồi." Hôm nay sau khi hạ triều Tể tướng cùng Lại bộ Thượng thư ngăn y lại nói vài lời trong chốc lát, nếu không bọn họ đã ra khỏi thành.
Nhan Tích Ninh nhẹ giọng nói: "Khá tốt, ta cũng vừa tới."
Từ sau khi đăng cơ làm hoàng đế, chính vụ của Cơ Tùng ngày càng nhiều hơn, chỉ có khi tới kỳ hưu mộc mới có thể nghỉ ngơi một chút. Hai ngày nay khí trời vừa đẹp, bọn họ quyết định tới thôn trang ngoài kinh ở hai ngày.
Xe ngựa chậm rãi cất bước, Cơ Đàn vui vẻ nằm sấp trên cửa sổ nhìn phong cảnh ngoài xe. Cơ Tùng và Nhan Tích Ninh ngồi ở trên tháp thấp tựa sát lẫn nhau, hai tay Cơ Tùng không nhanh không chậm xoa xoa huyệt thái dương của Nhan Tích Ninh: "Cảm giác đỡ hơn không?"
Một năm trước Nhan Tích Ninh bị Cơ Du đập sưng một cục lớn, từ sau đó chỉ cần đến ngày mưa dầm, đầu của hắn sẽ đau rồi chóng mặt. Hôm qua hạ một trận mưa, Nhan Tích Ninh ỉu xìu héo rũ nằm hơn nửa ngày, điều này khiến cho Cơ Tùng lo lắng không thôi. Cũng may Diệp Lâm Phong nói tình huống kiểu này sẽ dần dần chuyển biến tốt đẹp, trái tim nhấc cao của Cơ Tùng mới dần dần buông xuống.
Nhan Tích Ninh cọ cọ ngón tay Cơ Tùng: "Yên tâm đi, ta đâu dễ hư như vậy."
Xe ngựa nhanh nhẹn thông suốt một đường về hướng Nam, không bao lâu đã đến thôn trang ngoài kinh. Trước kia Cơ Đàn đã tới qua thôn trang này, xe vừa dừng hẳn, cậu liền lao ra ngoài: "Hoàng huynh hoàng tẩu, ta và Bạch Đào đi câu ngao trùng đây!"
Chờ khi Nhan Tích Ninh từ trên xe xuống, thân ảnh của bọn Cơ Đàn đã biến mất trong ruộng lúa màu vàng kim. Nhan Tích Ninh cười lắc đầu: "Nhìn ra khoảng thời gian này Tiểu Thất sắp nghẹn điên rồi."
Cơ Tùng nắm tay A Ninh: "Đúng vậy a, cái tuổi này của nó chính là tuổi thích chơi đùa, trong khoảng thời gian này vất vả cho nó rồi."
Từ sau khi Bình Viễn Đế qua đời, Cơ Đàn tiến bộ rất lớn. Cậu cũng không tiếp tục trộm dùng mánh lới, cho dù Phó Diễn Chi bố trí nhiều công khóa đến mấy, cậu cũng sẽ hoàn thành đúng hạn. Bình thường khi Cơ Tùng phê duyệt tấu chương, cậu liền học ở bên cạnh, có đôi khi Cơ Tùng hỏi một chút ý kiến của cậu về thượng tấu của quan viên, Cơ Đàn cũng trả lời ra hình ra dạng.
Hôm nay mang Cơ Đàn đến thôn trang, một là muốn cậu có thể thả lỏng cho tốt một chút, hai là vì, Cơ Tùng muốn cho Cơ Đàn có thể đi ra ngoài hoàng cung ngắm nhìn thế giới bên ngoài nhiều hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!