Chương 14: Thịt Kho Tàu Thượng

Editor: Yang1002

Bảo bối trong cung ban thưởng bị Nhan Tích Ninh giấu dưới gầm giường, sợ Bạch Đào nhìn lén, hắn còn đè hai khối đá lớn lên trên.

Nếu không phải mặt trên có khắc con dấu của Nội Vụ phủ, sợ tương lai sau này Hoàng thất tra tăm tích mấy thứ này, hắn nhất định ném cả rương vào trong hồ đi.

Từ dưới gầm chui ra Nhan Tích Ninh mặt xám mày tro, Bạch Đào thật cẩn thận nhìn thiếu gia nhà mình: "Huynh trưởng, kia rốt cuộc là....."

Cậu chỉ nhìn đến một ít gậy bằng ngọc phẩm chất bất đồng trong rương, không đợi cậu suy nghĩ kỹ mấy thứ này rốt cuộc là cái gì, thiếu gia đã bình tĩnh đóng lại rương.

Nhan Tích Ninh lộ ra nụ cười thâm trầm: "Ăn cơm."

Bạch Đào ngượng ngùng ứng tiếng, bộ dạng thiếu gia thật đáng sợ! Cậu vẫn là ngoan ngoãn ăn hoành thánh đi.

Canh gà cùng hoành thánh ngon vô cùng, cậu quyết định mở cái bụng mà ăn, ăn căng mới thôi!

Ăn mấy miếng hoành thánh xong, Nhan Tích Ninh tâm tình mới tốt lên một lần nữa.

Không phải là một rương đồ chơi không thể miêu tả sao? Không đáng cho hắn đại kinh tiểu quái như vậy.

Nghĩ thông suốt Nhan Tích Ninh thở phào nhẹ nhõm, hắn vui vẻ uống một ngụm canh gà.

Ân! Thực ngon!

Hoành thánh thật sự là một loại ăn trăm cái cũng không ngán, giữa trưa ăn chút hoành thánh canh gà, buổi tối Nhan Tích Ninh làm hoành thành chiên thơm giòn ngon miệng.

Ăn kèm với chút cháo gạo đặc, Bạch Đào ăn đến tròn cả bụng.

Bạch Đào thỏa mãn vuốt cái bụng: "Thiếu gia, hoành thánh ăn ngon thật a."

Nhan Tích Ninh no căng không muốn nhúc nhích, hắn lên tiếng: "Ân."

Từ sau khi ba ba qua đời, Nhan Tích Ninh nhận ra có thể ăn được là phúc.

Mặc dù sống cuộc sống 996, hắn cũng sẽ đúng giờ xác định địa điểm ăn cơm.

Lão tổ tông từng nói sống một đời ăn, mặc, ở, đi lại quan trọng nhất, nhưng ở trong lòng hắn, điền đầy bụng là quan trọng nhất.

Nếu cơm đều ăn không đủ no, nói gì đến lý tưởng tiền đồ tương lai?

Bạch Đào hạnh phúc lười biếng duỗi eo: "Thiếu gia, nếu chúng ta mỗi ngày đều có thể trải qua như vậy thì cuộc sống cũng thật hạnh phúc."

Nhan Tích Ninh cười lên tiếng: "Đúng vậy."

Nếu có thể vẫn an ổn như vậy đi xuống, phải có bao nhiêu hạnh phúc a!

Sáng sớm hôm sau, Bạch Đào xách theo rổ lớn trong nhà đi ra ngoài.

Cậu phải hái hết toàn bộ rau tề thái trong Phẩm Mai Viên, để thiếu gia bao hoành thánh ăn!

Hoành thánh thịt với tề thái ngon đến nỗi làm cho cậu quên đi sợ hãi đối với Phẩm Mai Viên, cậu cầm giỏ trúc khẽ ngâm khúc vượt qua cầu nhỏ.

Nhan Tích Ninh nhìn bóng dáng Bạch Đào cười khúc khích, hắn đoán được Bạch Đào sẽ thần phục dưới sự dụ dỗ của các loại trái cây, không nghĩ tới cậu thế nhưng ngã vào ôm ấp của hoành thánh.

Bạch Đào đi Phẩm Mai Viên, Văn Chương Uyển nhất thời im lặng xuống dưới.

Nhan Tích Ninh xoay người tuần tra vườn rau của hắn, lúc này lại nhìn thấy thị vệ thường xuyên canh gác Văn Chương Uyển dẫn theo thực hạp đi tới.

Hắn cung kính hành lễ: "Thuộc hạ kiến quá Vương phi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!