Chương 44: Daphne, cuộc gặp gỡ giữa ta và nàng thực sự là tình cờ sao?

"Ta không biết." Đáp án duy nhất mà Daphne có thể đưa ra.

Cuộc thử thách đến quá đột ngột, không để nàng chút thời gian suy xét đối sách, chỉ có thể thuận theo dòng suy nghĩ mà ứng biến tức thời: "Lý do ta không nói cho ngài, chính là vì ta biết ngài sẽ lập tức lại một lần nữa sinh lòng nghi hoặc với ta."

"Không nói cho ta..." Apollo lặp lại, khóe môi nhếch lên tựa hồ vui vẻ, nhưng trong mắt lại chẳng hề có lấy một tia ý cười. "Vậy chẳng phải là cố ý che giấu?"

Daphne tránh né ánh mắt hắn, đến khi nghe được nửa câu sau, hàng mi khẽ rung.

Hắn tiến sát nàng hơn, hơi thở thần thánh và uy nghiêm bao trùm lấy nàng, hiện diện càng thêm mãnh liệt. Với quyền năng của thần linh, ép buộc kẻ yếu làm bất cứ điều gì đều dễ như trở bàn tay, không liên quan đến ý chí—thân thể nàng không tự chủ mà run rẩy, muốn thú nhận, muốn thần phục. Nhưng áp lực nặng tựa thiên thạch đè xuống ấy chỉ duy trì trong thoáng chốc.

Apollo lập tức thu liễm khí tức, nhưng điều đó chỉ có nghĩa là hắn định dùng cách khác để tiếp tục truy vấn.

"Dionysus cũng 'vừa hay' hoàn toàn không nhắc đến chuyện này. Đó là trùng hợp chăng? Hay chính là bí mật mà nàng và hắn cùng nhau giữ kín?"

Bàn tay hắn siết chặt hơn, chưa đến mức khiến nàng đau đớn, nhưng vẫn đủ để làm nàng bất an, tựa như những đầu ngón tay đang nâng cằm nàng bất cứ lúc nào cũng có thể trượt xuống siết chặt lấy yết hầu.

"Cùng hắn lừa gạt ta, thú vị lắm sao?" Hơi thở của Apollo hóa thành những đốm bọt khí phả qua môi nàng, nhẹ tựa một nụ hôn. Thân thể cả hai đều còn nhớ rõ cảm giác ấy là gì, hắn cứng đờ một thoáng, giọng nói mang theo sự nghiến răng nghiến lợi: "Hay đó cũng là thủ đoạn của nàng nhằm chuyển dời sự chú ý của ta?"

Không thể để hắn tiếp tục đi theo lối suy nghĩ này, phải kéo về trọng tâm câu chuyện.

Daphne không còn né tránh nữa, đối diện đôi mắt lạnh lùng của thần linh mà biện hộ cho mình: "Ta không biết vì sao Eros lại ra tay trợ giúp. Có lẽ ngài ấy cảm thấy ngài có chút quan tâm đến ta, vì thế ta mới có giá trị để lợi dụng thêm một lần nữa; hoặc cũng có thể chỉ là hứng thú nhất thời của ngài ấy. Ta chẳng qua chỉ là một nữ thần, sao có thể suy đoán ý định của chư thần?"

Nàng cười tự giễu: "Ta không thể tự bào chữa, nhưng ta chưa từng vi phạm lời thề khi ấy đã thốt ra nhân danh sông Styx. Nếu không, ta tuyệt đối không thể còn đứng trước mặt ngài ngay lúc này."

"Nàng không vi phạm lời thề với sông ngầm thì sao? Một lần có thể là trùng hợp, hai lần có thể xem như hi hữu, vậy ba lần, hay nhiều hơn nữa? Không có bất cứ chứng cứ nào chỉ ra nàng và Eros có liên hệ đặc biệt, nhưng có quá nhiều chuyện hai người cùng vướng vào, mà lại chẳng hề có dấu vết liên kết rõ ràng."

Chóp mũi Apollo lướt qua tóc mai của nàng, luồn vào giữa những lọn tóc mà hít một hơi. Môi hắn khẽ động, hơi chạm vào dái tai nàng khi thốt ra từng câu từng chữ:

"Ta và Artemis đều là những thợ săn. Và mọi thợ săn đều biết, khi mắt không thấy được manh mối, nên tin vào trực giác. Bởi vì dù là dã thú hay bất kỳ sinh mệnh nào, một khi đã đi qua, không thể nào không lưu lại dấu vết."

Lời nói của hắn không ngừng được điểm xuyết bởi những động tác nhẹ tựa đùa cợt, mà cũng như truy tìm. Daphne biết là không thể, nhưng vẫn không tự chủ mà căng thẳng, vừa sợ hắn thật sự phát hiện ra thứ mùi đáng nghi nào đó trên người nàng, vừa lo rằng nếu né tránh, sẽ càng chứng thực thêm hoài nghi của hắn.

Vậy nên, nàng chỉ có thể cố gắng kiềm chế xung động nghiêng đầu né tránh, áp sát vào tường mà không nhúc nhích.

Hồi lâu, Apollo cuối cùng cũng lui ra, bằng một biểu tình khó đoán mà tuyên cáo kết luận: "Daphne, nàng đang che giấu một bí mật vô cùng to lớn."

"......"

"Dẫu ta không phải Hermes, không tinh thông việc lừa gạt như hắn, nhưng vẫn không đến mức không hiểu một số đạo lý đơn giản," Hắn khẽ nhướng khóe mắt, thanh âm có thể xem là ôn hòa, nhưng những từ ngữ được thốt ra lại khiến nàng rét lạnh, "Chẳng hạn như, không nói dối không có nghĩa là thành thật."

Daphne dồn hết sức lực mới có thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh.

"Những kẻ nói dối vụng về mới xây nên những lâu đài trên không trung, bịa đặt những lời vô căn cứ. Nhưng những kẻ cao tay hơn..."

Ngón tay Apollo khẽ lướt qua môi nàng, ấn nhẹ, vu. ốt ve, mơn trớn—từng cử chỉ mềm mỏng tinh tế lại ẩn chứa chút oán giận— "Bọn họ sẽ lược bớt những sự thật then chốt, đảo lộn trình tự trước sau, tạo ra những câu chuyện vô lý mà thoạt nhìn lại trông như rất đáng tin."

Nàng hít sâu một hơi, mặc cho làn nước biển lạnh lẽo tràn vào mũi và cổ họng. Nhờ vào phúc lành của nữ thần biển cả, dòng nước vội vã trôi qua sẽ không khiến nàng ngạt thở, chỉ cọ xát vào niêm mạc mềm mại nơi đường hô hấp để lại cảm giác xót buốt. Chính thứ đau đớn sinh lý này mới giúp nàng duy trì tỉnh táo.

Nàng không che giấu nỗi uất ức và bất cam khi bị đối diện chất vấn.

"Nếu ngài đã định tội cho ta, vậy cần gì phải đòi hỏi ta giải thích? Dù ta có nói gì, ngài cũng sẽ không tin."

Apollo tựa như bị lời nàng đánh trúng, chợt buông tay. Hắn nhìn nàng chốc lát, rồi khẽ giọng nói: "Trái lại, ta thực sự mong mình có thể tin nàng."

Nàng nín thở, sững sờ.

"Nếu ta muốn, ta có thể dùng quyền năng cưỡng ép nàng khai ra chân tướng. Có thể là bằng áp lực, bằng uy hiếp, thậm chí bằng quyền năng phán quyết công lý."

Hắn bật cười khẽ, nghe như tự chế giễu bản thân: "Nhưng trớ trêu thay, ta lại không muốn làm vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!