Những tín đồ theo chân Dionysus nhanh chóng ngày càng đông đảo.
Từ Boeotia đến Thrace, mỗi khi Dionysus đi qua một thành bang hay làng mạc lân cận, lại có thêm người nhập hội. Phần lớn trong số họ là phụ nữ: họ từ bỏ gia đình, vứt bỏ khăn che mặt và dải băng tượng trưng cho sự đoan chính, để theo bước vị thần tái sinh, dấn thân vào hành trình không biết trước. Họ quên đi giàu sang hay nghèo khó, vứt bỏ quá khứ, trên đường đi ca hát hoan lạc, hái quả dại, và dùng hoa kết tóc cho nhau.
Đôi tay quen cầm suốt chỉ và cuốc cày giờ nắm lấy cung tên, lao nhọn, những nữ tín đồ của Dionysus săn bắn như các nữ thần, từ bỡ ngỡ đến thành thạo. Khi bắt được con mồi, họ quây quần bên đống lửa, chế biến và cùng nhau chia sẻ.
Những sinh thể phi phàm được gọi là Satyr cũng nhập hội—những bán nhân bán dương ấy vừa có sự tinh ranh, tham lam của con người, vừa có sự hoang dại, phóng túng của thú vật. Chúng có thể chẳng phải bạn đồng hành đáng tin cậy, nhưng lại là bạn đường thú vị—có thể vừa đi lùi vừa nện gót guốc dê xuống đất tạo thành vũ điệu hoan hỉ, vừa cùng những kẻ dẻo miệng nhất trao đổi những câu bông đùa táo bạo. Ở đâu có chúng, mọi tranh cãi rốt cuộc cũng sẽ kết thúc bằng một tràng cười không dứt.
Mỗi bữa tiệc đều là một bữa tiệc dưới bầu trời, các tín đồ của thần rượu truyền tay nhau chén thánh chứa rượu được ban phước. Mỗi người uống một ngụm rồi trao cho kẻ bên cạnh, mà kỳ lạ thay, bất kể bao nhiêu người nhấp môi, chén rượu ấy chẳng bao giờ cạn.
Và chủ nhân của buổi tiệc di động này—đứa con trai tóc đen của Semele—luôn ngồi trên một mỏm đất hơi xa, dõi mắt nhìn tín đồ của mình tận hưởng hoan lạc. Bên cạnh y thường có một nữ thần tóc vàng với dung nhan mơ hồ. Chẳng ai trong số tín đồ từng hỏi tên nàng, nhưng họ biết nàng là nữ thần đầu tiên phụng sự vị thần của họ.
Hôm nay, khi họ dừng chân bên bờ sông Struma, cũng không ngoại lệ.
Dionysus quan sát các tín đồ đã ngà ngà say giữa buổi chiều, rồi trao chén rượu sóng sánh màu tím sậm cho Daphne. Nàng đón lấy, nhưng không uống.
"Suốt chặng đường này, ngươi vẫn luôn trầm mặc."
Mi mắt nàng khẽ run, không nhìn về phía người: "Ta chỉ là... không biết nên nói gì."
Dionysus dò xét nàng. Khi y nhìn như vậy, ánh mắt thanh thản và trong trẻo chẳng khác nào thuở còn là đứa trẻ. Nhưng ngoài điều ấy, có quá nhiều thứ đã đổi thay.
"Ngươi sợ ta, phải không?" Một lúc sau, y đi đến kết luận.
Daphne nâng chén rượu bằng cả hai tay, để mặc vị nồng nàn trượt xuống đầu lưỡi và cổ họng, giọng nói mơ hồ: "Một chút."
Dionysus điềm đạm hỏi: "Ngươi không thích lễ hội ta tổ chức ở thành Orchomenos? Hay không thể chấp nhận việc ta để Hera nhẫn tâm trừng phạt Ino và Athamas?"
Daphne không biết phải trả lời thế nào.
Nàng vốn chẳng có tư cách trách cứ Dionysus—chính Ino và Athamas là những kẻ quyết định phản bội y trước. Và hoan lạc cùng cuồng loạn vốn chỉ cách nhau một lằn ranh mong manh. Dionysus sở hữu quyền năng ấy, sử dụng nó thế nào là tự do của y.
Một lát sau, nàng nặn ra một nụ cười, giải thích lấp lửng: "Ngài trưởng thành quá nhanh... Ta chỉ là... chưa thể quen ngay lập tức."
"Ta lại thấy mình chưa trưởng thành đủ nhanh," Vị thần trẻ tuổi mỉm cười nhìn nàng. Thuở thiếu niên, y thậm chí còn thấp hơn Daphne, vậy mà giờ đây đã lớn đến mức có thể cúi đầu nhìn nàng. Y chậm rãi nói tiếp, "Đặc biệt là khi so với 'những đồng loại' của ta."
Ngừng một chút, y lại hỏi: "Trước con trai của Leto, ngươi cũng cảm thấy sợ hãi sao?"
Daphne kinh ngạc chớp mắt, nâng chén rượu như để tránh né câu hỏi.
Dionysus nở nụ cười trêu chọc: "Nói thế này có thể hơi kỳ lạ, nhưng thứ đầu tiên ta thấy rõ bằng đôi mắt này... chính là ánh mắt hắn nhìn ngươi."
"Khụ!!" Nàng suýt sặc rượu.
Thế nhưng đối phương chẳng có ý định từ bỏ chủ đề này, vẫn không buông tha: "Dù vậy, ngươi cũng sợ hắn sao?"
"......"
"Yên tâm, ta sẽ không nói với ai về câu trả lời của ngươi."
Có lẽ là vì rượu làm đầu óc trở nên lơi lỏng, hoặc có lẽ vì Dionysus khác với các thần linh khác—y không sinh ra đã bất tử, mà lại thoát khỏi số phận mục rữa của phàm nhân. Nghịch lý không thể đơn thuần xếp vào bất kỳ hạng mục nào ấy khiến nàng sinh ra một sự đồng cảm kỳ lạ, ngỡ rằng có lẽ y sẽ hiểu được mình. Bởi chính nàng cũng có những ký ức không hoàn toàn tương xứng với thân thể này.
Bất luận thế nào, cuối cùng, Daphne đáp lại bằng sự thẳng thắn đến chính nàng cũng ngạc nhiên: "Cũng như ta phải dùng kính ngữ với cả ngài và hắn, sự chênh lệch giữa ta và thần linh đã định sẵn từ khoảnh khắc thân thể này ra đời. Trước mặt chư thần, ta không thể không cảm thấy bản thân nhỏ bé, từ đó sinh ra bất an và sợ hãi. Còn để thực sự thân cận với những kẻ vĩ đại và tôn quý hơn mình quá xa... luôn có chút khó khăn."
Dionysus chờ một lát, thấy nàng không nói gì thêm, bèn mỉm cười suy luận: "Vậy nên, thứ ngươi khao khát không phải ân sủng mà thần ban cho nữ thần, mà là sự thân cận ngang hàng giữa thần với nữ thần."
Daphne giật thót, bản năng có chút hoảng hốt.
Nhưng bất ngờ thay, vị thần linh tóc đen không hề cảm thấy bị xúc phạm bởi mong muốn mà có thể gọi là cuồng vọng của nàng, trái lại, y nghiêm túc nói: "Ta không rõ vì sao ngươi cứ mãi bận tâm đến sự khác biệt giữa mạnh và yếu. Từ khi Chaos tồn tại, vạn vật đã có cấp bậc riêng. Dù là phàm nhân hay nữ thần, đều được sinh ra theo hình mẫu của thần linh. Nếu ta từng sống sót trong thân xác bán nhân bán thần và được ngươi cứu giúp, thì khi ấy, ngươi sẽ mạnh hơn ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!