Chương 25: Theo ta về Delphi

Ánh sáng chói lọi xuyên qua màn sương dày đặc bao quanh đỉnh Cyllene, tựa như mũi tên bắn theo một quỹ đạo định sẵn, rọi sâu vào lòng núi hiểm trở, dừng lại trước lối vào của một cung điện ẩn giấu trong hang đá.

Apollo nhảy xuống từ cỗ xe ngựa hai bánh, đứng trước cánh cửa đóng chặt.

Hắn không rõ cung điện này thuộc về vị thần nào—màn sương dày đặc bao quanh nơi đây đến cả gió lớn cũng không thể thổi tan, quá mức bất thường. Trước đó, hắn thậm chí còn không biết rằng tại ranh giới Arcadia và Achaea lại có một nơi cư ngụ của thần linh. Thế nhưng, suốt chặng đường, mọi lần gieo quẻ đều không chút sai lệch mà dẫn hắn đến đây. Không thể nào nhầm được—kẻ trộm chắc chắn đang ẩn sau cánh cửa đá này.

Apollo mím môi chặt lại, đưa tay gõ lên cánh cửa kim loại.

Cộc, cộc, cộc!

Không ai trả lời.

Hắn nhíu mày, vết hằn giữa trán càng thêm sâu, lại nặng tay gõ thêm hai cái nữa. Đợi một lát vẫn chẳng có động tĩnh, Apollo bực bội hít vào một hơi dài.

RẦM—!

Một vật nặng rơi xuống, một luồng cuồng phong đột ngột thổi tung cánh cửa nặng nề, cuốn bay đám bụi mờ trong khoảnh khắc. Apollo bước qua ngưỡng cửa, tiến vào trong hang đá.

Cung điện này không lớn, bố cục đơn giản, không hề có đèn đuốc, chỉ có những cột đá bán trong suốt rủ xuống từ trần hang phát ra ánh sáng mờ ảo như ngọc quý. Apollo đứng nơi cửa ra vào chờ một lát, nhưng chủ nhân cung điện không hề xuất hiện dù hắn vừa xông thẳng vào một cách ầm ĩ. Sự tĩnh lặng tuyệt đối bao trùm cả không gian, tựa hồ mang theo một tia giễu cợt chắc nịch.

Lửa giận trong lòng Apollo bùng lên, hắn sải bước xuyên qua đại sảnh trống trải, tiến vào một động đá rộng rãi hơn.

Nơi đây cuối cùng cũng có dấu vết sinh hoạt.

Apollo lập tức đảo mắt quan sát, ngay lập tức trông thấy một cái nôi đặt trong hốc đá. Khi ánh mắt của đứa con thần Leto chạm đến bọc tã lót được những tấm vải tinh mỹ quấn quanh từng lớp, một dự cảm mãnh liệt ập đến với hắn.

Hắn bước lên hai bước, liền nhìn thấy một đứa bé tóc đen đáng yêu. Đứa trẻ ngủ rất say, trong giấc mộng còn đang m. út ngón tay, dường như hoàn toàn không hay biết về sự hiện diện của vị khách lạ đang đến gần.

"Dậy đi, kẻ trộm giả vờ ngủ." Apollo lạnh lùng quát khẽ.

Bé trai trong tã lót chậm rãi mở mắt, chớp đôi đồng tử màu xanh lục ngây thơ: "Ngươi là ai?"

"Câu đó phải để ngươi trả lời mới đúng."

Bé trai lười biếng ngồi dậy, ánh vàng sẫm bao quanh tròng mắt thoáng hiện lên rõ nét khi cất lời: "Rất vui được gặp ngươi, con trai của Leto, ta là Hermes. Mẹ ta là Maia, con gái của Atlas, còn cha ta là Zeus, kẻ giáng xuống sấm sét."

Apollo không vì thân phận của y mà mềm lòng, hắn lạnh lùng hỏi: "Nàng đâu?"

Hermes nghiêng đầu: "Nàng? Ta không biết ngươi đang nói về ai." Y chợt kéo dài giọng, vẻ mặt chợt ngộ ra: "À—ngươi đang tìm người sao? Đáng tiếc thay, ta mới sinh ra hôm qua, thậm chí còn chưa bước được mấy bước trên mặt đất, làm sao biết được chuyện ngoài kia? Dù ta có muốn giúp, cũng lực bất tòng tâm thôi."

Apollo nghiến răng: "Đừng hòng chối cãi! Đàn bò của ta bị trộm mất, tiên nữ do ta bảo hộ cũng bị bắt đi. Dù ngươi có là một kẻ sinh ra đã biết lừa lọc, thì lời nói dối tinh vi đến đâu cũng không qua được bói toán của ta. Ta biết chính ngươi là kẻ làm trò quỷ này."

Nghe đến từ "bị bắt đi", vẻ mặt Hermes thoáng biến đổi kỳ lạ. Y đảo tròng mắt một vòng, nhưng vẫn cố chấp không thừa nhận: "Con trai của Leto, sao ngươi cứ làm khó ta như vậy? Ta chưa từng thấy đàn bò của ngươi, cũng chẳng biết 'nàng' mà ngươi nhắc đến là ai. Ta có thể lấy danh nghĩa của cha mà thề."

"Thành thật khai ra." Sắc mặt Apollo lạnh lùng, đôi mắt xanh thẳm rực sáng vì cơn giận ngùn ngụt. Hắn dễ dàng nhấc bổng đứa trẻ lên bằng một tay, lắc mạnh đầy đe dọa. "Ta không ngại ném ngươi xuống vực Tartarus."

"Ngươi thật là thô lỗ! Đã bảo ta chẳng biết gì rồi mà!" Hermes vùng vẫy loạn xạ, miệng lớn tiếng cãi, "Nếu ngươi không tin, chi bằng đem ta đến chỗ Zeus đi, để cha của chúng ta phân xử đúng sai. Như thế chẳng phải hợp lý hơn sao?"

Nghe vậy, Apollo nheo mắt, động tác trên tay thoáng khựng lại.

Hermes cũng lập tức thu lại dáng vẻ oan ức khoa trương, ánh mắt xanh lóe lên một tia giảo hoạt: "Như thế, sẽ chẳng ai có cớ chặn đường chúng ta đến Olympus nữa, phải không?"

Dừng một lát, y nở nụ cười đầy ẩn ý: "Yên tâm đi, nàng vẫn an toàn."Apollo mang theo Hermes tiến vào cung điện vàng son trên đỉnh Olympus.

Không lâu sau, hai người một trước một sau rời khỏi bậc thềm tráng lệ dẫn lên thiên tọa. Hermes đã thay đổi hình dạng, trở thành một thiếu niên.

Tóm lại, chuyện này đã gần như kết thúc:

Apollo và Hermes mỗi người một lời, vụ mất trộm làm Zeus thích thú. Ngài thừa nhận thân phận của Hermes nhưng chưa vội trao quyền cho y. Trước tiên, Zeus ra lệnh cho con trai út dẫn Apollo đi tìm lại đàn bò bị mất. Khi thuật lại sự việc, Apollo không nhắc gì đến Daphne, vì thế trong mắt các thần linh, Hermes—vị thần bẩm sinh với quyền năng trộm cắp—chỉ mới lấy đi đàn bò của Apollo, chứ không phải ai khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!