Chương 21: Vậy là ngươi biết

Mũi tên bạc và thánh quang va chạm, màn chắn bùng nổ như ánh sáng tân tinh xé toạc màn đêm, khiến đám lính canh bên ngoài đền thờ xôn xao.

"Apollo."

Trước ánh nhìn đầy trách cứ của chị gái, Apollo điềm tĩnh tuyên bố: "Ta sẽ không để bậc thềm này vấy máu. Ngay cả ngươi cũng không ngoại lệ."

"Vậy thì giao thiếu nữ đó cho ta. Ta sẽ đưa nàng đi nơi khác."

Apollo siết nhẹ cánh tay quanh Daphne. Nàng dường như không hề tổn thương, nhưng va chạm giữa sức mạnh thần thánh quá mãnh liệt. Giây phút nàng ngã vào lòng hắn, ý thức đã tan biến. Nếu không giữ chặt, nàng có lẽ đã đổ gục xuống nền đá lạnh lẽo.

Thấy Apollo im lặng, Artemis nghiêm giọng: "Nếu ngươi chưa nghe rõ, ta sẽ nhắc lại lần nữa. Nàng—"

"Đối đầu tại đây chỉ khiến người phàm thêm hoảng loạn. Nếu có chuyện muốn nói, vào trong rồi hãy bàn."

Dứt lời, Apollo bế Daphne khuất dần trong hành lang sâu thẳm bên cánh phải đại điện.

Cánh cửa khép lại, chỉ lát sau Apollo lại xuất hiện. Artemis vẫn đứng dưới bậc thềm, thấy vậy liền nhướng mày: "Mời vào?"

Hai chị em nhìn nhau, không ai nhượng bộ. Cuối cùng, Artemis khép mắt, đeo cung lên lưng rồi bước lên bậc thang.

Bên trong cánh cửa này là nơi linh thiêng nhất của đền Delphi, hoàn toàn nằm trong quyền kiểm soát của Apollo. Dù là nữ thần săn bắn song sinh với hắn cũng không thể tùy tiện sử dụng sức mạnh tại đây.

"Muốn uống gì không?" Apollo thản nhiên ngồi xuống chiếc tràng kỷ, nhấc chén rượu lên như thể chỉ đang tiếp đón một vị khách đến thăm nhà mới.

Artemis khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn xuống hắn: "Ta hy vọng ngươi thực sự hiểu mình đang làm gì."

Apollo khẽ nhếch môi: "Cảm ơn sự quan tâm, ta rất tỉnh táo."

"Tỉnh táo đến mức bảo vệ một tiên nữ dám chống lại thần linh? Ta đã hứa sẽ che chở nàng, sẽ thay nàng thương thuyết với Eros, giải quyết rắc rối do mũi tên vàng gây ra. Thế mà nàng lại tìm cách trốn khỏi ta ngay khi có cơ hội!"

Giọng Apollo bình thản, như đang tuyên đọc một sắc lệnh đã định sẵn: "Daphne trúng mũi tên vàng, nàng muốn rời khỏi ngươi để quay về bên ta là lẽ tất nhiên. Ngươi không nên trách cứ nàng quá hà khắc."

Artemis hít sâu: "Ngươi nói nàng là nạn nhân của mâu thuẫn giữa mình và Eros. Nhưng khi ngươi không để ý đến thế gian, nàng lại chẳng ngần ngại mà chạy thẳng đến thánh điện của Eros. Như vậy vẫn chưa đủ đáng ngờ sao?"

Apollo lạnh lùng đáp: "Chờ nàng tỉnh lại, ta sẽ để nàng tự giải thích."

"Rồi sau đó?"

"Sau đó ta sẽ quyết định lời nàng nói có đáng tin hay không, rồi mới xem xét hình phạt."

Artemis cười nhạt: "Ta dám chắc, dù nàng có bịa ra lời dối trá hoang đường thế nào, ngươi cũng sẽ tự thuyết phục mình tin tưởng."

Apollo trầm giọng: "Artemis."

Artemis không chút khoan nhượng: "Ngươi chưa từng nghĩ rằng nàng không hề vô tội sao? Rằng nàng có thể chính là cái bẫy mà Eros giăng ra cho ngươi? Rằng mọi hành động của nàng đều do Eros chỉ đạo, với mục đích duy nhất là khiến ngươi yêu nàng, để thần tình ái hoàn tất cuộc báo thù?"

Cả đại điện chìm trong lặng im.

Apollo cúi nhìn chén rượu, sắc mặt không rõ cảm xúc.

Artemis quan sát hắn một lúc, rồi thấp giọng gần như thì thầm: "Vậy là ngươi biết."

Lông mi của con trai Leto khẽ run, nhưng hắn không đáp.

Artemis giật lấy chén rượu trong tay hắn. Tiếng chạm lanh lảnh vang lên khi chiếc cốc va vào bàn nhỏ, vài giọt rượu đổ ra, để lại vệt lốm đốm như dấu chân hoảng hốt, loang đến cả nếp áo trước ngực Apollo.

Hắn phủi nhẹ, vệt rượu liền biến mất. Sau đó, cuối cùng hắn cũng ngẩng lên: "Ngươi không cần phải nổi giận vì ta."

Artemis bật cười vì tức giận: "Từ khi chào đời, ngươi đã thấy trước điều gì đó, nên luôn giữ khoảng cách với những thiếu nữ xinh đẹp. Vậy mà bây giờ, ngươi đang làm gì? Ta không muốn ngươi bị tổn thương, nhưng nếu ngươi không cảm kích, vậy thì ta sẽ như ý ngươi, không nhúng tay vào nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!