Chương 11: Hình bóng mà hắn đuổi theo chính là một vạt váy như thế

"Vậy sao?" Đối diện với lời tỏ tình, Apollo đáp lại một cách hờ hững, tựa như nàng chỉ vừa nhắc đến một sự thật vô thưởng vô phạt—hôm nay gió lớn, mặt trời sắp lặn, ai ai cũng thấy rõ, nhưng điều đó thì có gì quan trọng?

Daphne nhìn hắn, chẳng hề thất vọng. Nàng vốn không trông đợi một hồi đáp chân thành. Người động lòng trước, kẻ thổ lộ trước thường bị xem là kẻ yếu thế, và đôi khi điều ấy đúng. Nhưng giữa nàng và Apollo, chuyện lại khác. Lời "ta yêu ngài" của nàng không phải là hạt giống nảy mầm rồi kết trái, mà chính là hạt giống ngay từ đầu.

Nàng sẽ không ngần ngại nói đi nói lại những lời yêu, bởi vì nàng không hề nói dối, mà cũng chẳng vì vậy mà hao tổn điều gì. Đến khi hắn thực sự quan tâm đến việc tình ý của nàng sẽ đi về đâu sau khi mũi tên vàng mất hiệu lực, ván cờ mới chính thức bắt đầu.

"Vừa rồi ta còn chưa kịp hỏi, làm sao ngài tìm ra ta?" Daphne dừng lại một lát, dò xét, rồi thăm dò: "Chỉ những kẻ vướng mắc tình yêu, lòng mang sầu muộn mới tìm đến bờ nước ấy... chẳng lẽ..."

Apollo lạnh nhạt cắt ngang: "Thần núi báo tin ngươi gặp nguy và chỉ đường cho ta."

"Vậy là ngài đến để cứu ta sao?" Nàng mỉm cười cúi đầu, như thể chuyện ấy khiến nàng vui sướng vô cùng.

Apollo không trả lời.

"Tại sao thần núi lại chọn báo tin cho ngài trước?" Rõ ràng trực tiếp cứu người sẽ nhanh hơn.

"Trên đỉnh Parnassus vẫn còn những ngôi đền của các vị thần khác trên Olympus. Những kẻ bảo hộ sông núi đa phần giữ lập trường trung lập, như cha của ngươi vậy—ông ta sẽ không dễ dàng đắc tội với bất kỳ vị thần nào."

Daphne chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Vậy nếu ai đó ngăn cản cuộc săn bắn nơi bờ nước ấy, sẽ khiến Hera tức giận?"

"Ngươi có thể nghĩ vậy."

Nàng ngước mắt nhìn Apollo: "Nhưng ngài không hề sợ đắc tội với bà ấy."

Apollo nhướng mày: "Sự tồn tại của ta, đối với bà ấy đã là một sự xúc phạm."

Lời tuyên ngôn ấy chỉ có hắn mới có thể nói ra bằng giọng điệu bình thản đến thế. Quả nhiên là Apollo.

Bất chợt, hắn hỏi: "Nếu Hera biết đến sự hiện diện của ngươi, có thể bà ấy sẽ xuống tay tàn độc. Ngươi có sợ không?"

Daphne đáp lại bằng giọng bình thản: "Ta không nghĩ bà ấy có lý do để ra tay với ta. Dù sao thì... ngài đâu có yêu ta, dẫu có hại ta cũng chẳng ích gì."

Apollo lặng lẽ nhìn nàng, không nói.

Lòng nàng khẽ động, liền cả gan hỏi: "Nếu ta vì ngài mà chết, ngài sẽ đau lòng chứ?"

Đôi mắt xanh thẳm của vị thần khẽ co lại, giọng hắn trở nên lạnh lẽo: "Một câu hỏi ngu xuẩn."

Daphne không hề nao núng, ngón tay đặt trên cổ hắn siết nhẹ lại, từng lời đều vô cùng nghiêm túc: "Ta không thể ngừng yêu ngài. Nhưng ít ra, ta có thể thử sống thật tỉnh táo giữa tình yêu này, để khỏi gây phiền hà cho ngài. Ta biết, ta chẳng đáng kể gì với ngài, sinh tử của ta không đủ để khiến ngài đau buồn."

Hào quang phía sau Apollo bừng sáng, uy áp khủng khiếp khiến không gian tựa hồ đông cứng lại: "Đừng tùy tiện suy đoán suy nghĩ của ta."

Nàng khẽ run lên, nhưng vẫn dũng cảm nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh như băng ấy. Đừng sợ, sợ hãi chẳng ích gì. Người nàng muốn có được, chính là một tồn tại như thế này.

Hít một hơi thật sâu, Daphne bình tĩnh—hoặc có thể nói là liều lĩnh—nói tiếp: "Ngài không cần tức giận, chỉ là giả thuyết thôi mà. Hơn nữa, Delphi đã được ngài che chở, sức mạnh của ngài hùng mạnh như thế, ta chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm ở đây nữa."

Nàng dừng lại một chút, rồi hồn nhiên hỏi: "Ta nói sai sao?"

Không gian im lặng chết chóc, ngay cả lũ chim trong rừng cũng nín thở chờ đợi phản ứng của Apollo.

"Miễn là ngươi có thể kiềm chế bản thân mà đừng chạy lung tung, đừng tự lao đầu vào hang quái vật hay ao nước bị nguyền rủa nữa." Cuối cùng, hắn chế giễu một câu, khí tức áp bức vừa rồi cũng lặng lẽ tan biến.

Daphne cười rạng rỡ, gật đầu: "Ta sẽ cố gắng."

Apollo chẳng thèm đáp.

Một lúc sau, Daphne lại lên tiếng: "Thiên mã của ngài đâu?"

"Nó đang chờ tại chỗ. Dù không có nó, ta vẫn có thể bay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!