Apollo đem toàn bộ nội tình bộc bạch, nói xong liền im lặng, chỉ lặng lẽ chờ đợi phản ứng của Artemis.
Thế nhưng, một lúc lâu trôi qua, Artemis vẫn không nói một lời.
Ánh mắt Apollo khẽ dao động, quay sang dò xét chị mình.
Artemis khẽ nhướng mày: Vậy nên?
Hắn nghẹn lại:
"Ta tưởng ngươi sẽ trách mắng ta, hoặc là..." Hắn ngập ngừng giây lát, dường như không tìm được từ nào phù hợp, cuối cùng đành bỏ cuộc, ngữ điệu cũng trở nên dè dặt hơn hẳn:
"Ngươi không giận sao?"
Nữ thần săn bắn thốt lên lời lẽ mau lẹ mà chẳng mảy may dao động:
"Mặc dù ngươi giấu ta hầu hết mọi chuyện, chưa từng hỏi ý kiến ta, nhưng ngươi hiểu rõ rủi ro và cái giá phải trả, tự mình đưa ra quyết định, và cuối cùng đạt được kết quả mong muốn. Ta còn có gì để giận dữ đây?"
Ánh mắt Apollo trôi dạt về bức tường phía sau chị gái:
"Ta đã chủ động từ bỏ quyền năng tiên tri."
"Ta sẽ không từ bỏ quyền năng chỉ vì một con người nhỏ bé. Nhưng ban đầu chính ta đã từ chối tiếp nhận quyền năng tiên tri, vì thế nó vốn không phải của ta. Ta không có tư cách nổi giận với lựa chọn của ngươi.
Hơn nữa, khi mất nàng năm xưa, ngươi đã sa sút đến mức nào, ta là người rõ hơn bất cứ vị thần nào trên đỉnh Olympus.
"Thấy Apollo định lên tiếng nhưng lại thôi, Artemis liền lạnh lùng tiếp lời:"Ta nói sai sao?A... Artemis...
"Vị nữ thần tóc vàng mắt xanh dừng lại, chăm chú nhìn người em song sinh một hồi lâu, rồi khẽ lắc đầu:"Nói thật, ta ngạc nhiên nhiều hơn là giận dữ.
Thì ra giữa chúng ta, cũng chẳng có nhiều điểm tương đồng như ta từng nghĩ.
"Apollo sững người, cụp mi không đáp."Apollo, có lẽ cả đời ta sẽ chẳng thể đưa ra lựa chọn như ngươi đã làm.Ta biết.
"Nụ cười của con trai Leto nhuốm đầy cay đắng."Nếu là ta khi mới giáng thế, ta cũng sẽ chẳng thể tin nổi bản thân mình lại vì một ái nhân mà đối đầu với các vị thần nguyên thủy, thậm chí cam nguyện buông bỏ sức mạnh.
"Tuy giống nhau về dung mạo, nhưng họ chưa từng là tấm gương phản chiếu của nhau. Artemis kính sợ vận mệnh, nên đã từ chối món quà của Phoebe; Apollo tiếp nhận quyền năng tiên tri, nhưng lại không chịu cúi đầu làm kẻ phát ngôn cho Ananke. Artemis bước lên một bước, khẽ vỗ lên má hắn:"Ngươi chắc nàng ấy xứng đáng?
"Lần này Apollo đáp không chút do dự:"Ta chắc chắn.
"Rồi đôi mắt xanh dương của hắn lóe sáng, môi khẽ động, cuối cùng mím chặt lại."Ngươi định nói gì?Lời lẽ vô cùng ngu xuẩn.
"Artemis nhướng mày. Apollo ngoảnh mặt đi:"Ta sợ nàng ấy sẽ hối hận, sẽ đổi ý vì đã chọn ta.
"Nữ thần kinh ngạc, trầm mặc một lúc rồi hỏi:"Tại sao ngươi lại nghĩ vậy?Nàng không muốn tổ chức hôn lễ ngay. Nàng cho rằng điều đó chưa vội.
"Biểu cảm của Artemis trở nên vi diệu:"Ngươi đang hỏi ta vì sao nàng lại nghĩ như vậy sao?Apollo im lặng.Đó không phải câu hỏi nên dành cho ta,Artemis thở dài,Nhưng ta thành tâm hy vọng ngươi sẽ không lặp lại sai lầm cũ.
"Nàng nhẹ đẩy vai hắn một cái:"Từ nãy đến giờ, ánh mắt ngươi cứ len lén ngó ra ngoài. Rõ ràng là chẳng yên tâm khi để Daphne ở một mình với đứa con xảo quyệt của Maia. Vậy thì ra ngoài đi.
Ta cũng nên rời khỏi đây, ta sẽ nói với mẹ ngươi đã làm chuyện tốt lành gì.
"Nghĩ tới phản ứng của Leto, Apollo không khỏi khép mắt lại, trong lòng có chút rúng động. So với Zeus, hắn lại càng kính sợ mẹ mình hơn. Artemis bước đi được vài bước, bỗng quay đầu lại:"Ta từng nói, nếu nàng khiến ngươi đau lòng, ta sẽ thay ngươi giết nàng. Lẽ ra hôm nay ta nên bắn nàng một mũi tên để giữ lời hứa năm xưa.
Nhưng nay, dù có muốn, chuyện đó cũng không thể thực hiện được nữa.Hãy thay ta nhắn lại với nàng — ta vẫn chưa quên điều đó.
"Apollo vô thức để lộ nét che chở:"Dọa dẫm không có hiệu quả với nàng.Artemis nhún vai:Ta chỉ đùa thôi.
"Nói xong liền dứt khoát xoay người, quen đường rời khỏi thần điện bằng lối khác, không quay đầu lại. Trước khi thân hình khuất hẳn, nàng chỉ để lại một câu:"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!