Daphne chợt bừng tỉnh, lập tức nhận ra điều bất thường.
Nàng lơ lửng giữa không trung, ngay tức khắc nhìn thấy thân thể mình vẫn đang say ngủ, và Apollo đang vươn tay chạm vào cổ nàng.
Hồn lìa khỏi xác?
Tạm gác lại tình cảnh hiện tại, nàng nhìn vị thần tóc vàng mắt xanh với gương mặt vô cảm. Lạnh lẽo đến mức dù nhìn thế nào cũng không giống như đang kiểm tra mạch đập. Chỉ cần bàn tay kia mở rộng thêm chút nữa, động tác sẽ biến thành một tư thế trí mạng—bóp cổ nàng.
Apollo... muốn giết nàng?
Tư duy của Daphne ngưng trệ trong thoáng chốc, sau đó vô số nghi vấn nối tiếp nhau tràn lên.
Tại sao?
Phản ứng đầu tiên của nàng là kế hoạch với Eros đã bại lộ. Nhất định phải hồi tưởng lại, sai sót đã xảy ra ở đâu! Nàng vô tình bị theo dõi ư? Nhưng lúc nàng trúng tiễn, vẻ kinh ngạc trong mắt Apollo không giống như giả tạo.
Vậy thì có thể là sau khi nàng hôn mê, đã xảy ra chuyện gì đó khiến Apollo nghi ngờ nàng. Eros làm hỏng kế hoạch sao?
Trong trạng thái linh hồn, tư duy hoạt động đặc biệt nhanh nhạy, nàng không thể không nghĩ đến tình huống tồi tệ nhất.
Nếu Daphne chết dưới tay Apollo, liệu Eros có ban cho nàng một thân xác khác để làm lại từ đầu không? Nghĩ cũng biết chuyện tốt như vậy tuyệt đối không xảy ra.
Nàng phải tỉnh dậy ngay lập tức.
Không, có lẽ tỉnh dậy cũng không phải chuyện tốt, thậm chí còn thúc đẩy Apollo hạ quyết tâm ra tay.
Nàng nhất định phải giả vờ không hay biết gì về sát ý của Apollo.
Ngay khoảnh khắc đó, từ cổ nàng chợt truyền đến một cảm giác lạnh lẽo. Một lực mạnh kéo nàng xuống—hồn phách trở về thân xác.
Tuyệt đối không được để lộ sơ hở!
Chỉ có suy nghĩ này tràn ngập trong đầu nàng.
Khí tức thần thánh lạnh lẽo bao trùm mỗi tấc da thịt của vị thần trước mặt, khiến đầu ngón tay chạm vào nàng có chút băng giá. Daphne không thể kiểm soát phản ứng bản năng của cơ thể—một cơn run rẩy khẽ khàng.
Chuyển động nhỏ bé này không qua nổi ánh mắt Apollo. Hắn chần chừ trong khoảnh khắc nàng đang dần tỉnh lại, nhưng còn chưa kịp quyết định điều gì, Daphne đã vô thức nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, như thể nàng đã từng làm như vậy vô số lần trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Giọng nói ngái ngủ, mang theo chút nũng nịu:
"Đừng quấy rầy ta, Syrinx, để ta ngủ thêm một lát..."
Nàng cố ý kéo dài âm điệu thân mật, hệt như đang làm nũng với người thân.
Apollo ngưng lại giữa chừng, năm ngón tay bất giác siết chặt, nhưng không nắm được sự mềm mại lướt qua trong thoáng chốc khi nàng đẩy hắn ra.
A... Daphne chớp mắt, đột nhiên trợn to, bối rối đỏ bừng mặt.
"Apollo! Ta... ta nhận nhầm ngài thành chị mất rồi. Chị ấy luôn thích trêu ta mỗi khi ta ngủ trưa. Thật sự, ta không có ý mạo phạm ngài..."
"Ta chỉ đang kiểm tra mạch đập của ngươi."
Apollo hờ hững đáp lại.
Daphne làm như không nghi ngờ, chỉ gật đầu. Như vậy, màn kịch này đã trót lọt qua đi.
Nàng từ từ ngồi dậy, đưa mắt quan sát xung quanh, bàn tay vô thức đặt lên lồng n. gực. Mũi tên vàng đã hoàn toàn biến mất. Không chỉ không còn vết thương, ngay cả y phục cũng không có chút tổn hại nào.
Đôi môi nàng khẽ run, đối diện ánh mắt Apollo, sắc mặt dần tái nhợt—rõ ràng đã nhớ lại toàn bộ chuyện xảy ra trước đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!