Chương 50: Mau đi với chúng ta

Daphne tỉnh giấc trong ánh nhìn của Apollo.

Thần linh gần như không cần giấc ngủ, vì thế mỗi sáng mở mắt ra đối diện đôi đồng tử xanh thẳm của Apollo đã trở thành thói quen.

Ban đầu, nàng luôn lập tức bừng tỉnh, thậm chí lạnh cả sống lưng—ai mà biết được khi nàng ngủ, hắn đã lặng lẽ nhìn nàng bao lâu, trong suốt khoảng thời gian đó lại suy nghĩ điều gì? Nhưng thói quen là một thứ đáng sợ, giờ đây, nàng đã có thể bình thản đối diện ánh mắt chăm chú ấy.

Ánh nắng cuối hạ xuyên qua cửa sổ, trải dài trên giường. Daphne giơ tay che mắt, ngăn đi chút bỏng rát từ tia sáng chói chang vả khẽ ngáp.

Rồi nàng chợt nhận ra, trong cơn mơ màng, hình như có gì đó khác lạ. Nàng chậm rãi ngồi dậy, cẩn thận quan sát Apollo.

Hôm nay hắn lại khoác lên mình bộ trang phục trang trọng từ sáng sớm: tấm chiton dệt kim óng ánh chỉ dài đến đầu gối, tấm áo choàng tím biểu trưng cho thân phận tôn quý buông rủ từ vai, nơi cánh tay phải còn đeo thêm một chiếc vòng vàng chạm trổ hoa văn hình rắn.

Chào buổi sáng.

Apollo cúi xuống hôn lên trán nàng.

Daphne ngửi thấy hương liệu mới thấm vào y phục của hắn.

"Ngài phải ra ngoài sao?"

"Hôm nay có một hôn lễ cần sự chứng giám của các vị thần, ta bắt buộc phải tham dự." Apollo thản nhiên dời mắt, tùy ý nghịch chiếc thắt lưng nàng vứt ở cuối giường.

Nàng nghe giọng mình bình tĩnh hỏi: Ngài sẽ đi bao lâu?

Apollo đột nhiên nghiêng mắt nhìn nàng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, trông hắn chẳng khác nào dã thú đang bảo vệ lãnh địa của mình, cảnh giác trước cơn gió thoảng mang theo hơi thở đáng ngờ. Nhưng cơn xao động ấy tan biến rất nhanh, chỉ còn lại sự trầm lặng trong ánh mắt hắn.

Một lúc sau, Apollo mới đáp:

"Ta sẽ về sớm nhất có thể. Mẹ ta sẽ đến muộn hơn nửa ngày, hôm nay nàng có thể qua thăm bà."

Được.

Daphne bước ra gian ngoài, múc nước từ vòi đá hình thú để rửa mặt. Đến khi quay lại, Apollo vẫn chưa đi.

"Ta chải tóc cho nàng rồi đi."

"Ngài không cần làm vậy." Dù nói thế, nàng biết mình từ chối cũng vô ích.

Apollo không còn thỏa mãn với việc giúp nàng mặc áo hay mang giày nữa. Dạo gần đây, hắn bắt đầu tự tay chải tóc cho nàng mỗi ngày. Một khi đã quyết tâm, thần linh học mọi thứ rất nhanh. Lần đầu tiên giúp nàng tết tóc, hắn vẫn còn vụng về, để lại những lọn nhỏ rơi rớt bên gáy.

Nhưng sau khi quan sát cách nàng làm, hắn liền thành thạo chẳng khác nào nàng tự chải.

Hai ngày trước, Apollo vấn tóc nàng theo kiểu dành cho phụ nữ đã có chồng—hẳn là hắn học từ các nữ thần theo hầu mẹ mình. Daphne nhìn vào gương hồi lâu, ánh mắt nàng giao với ánh mắt hắn qua bóng hình phản chiếu. Không ai nói lời nào.

Những ngày ở đảo Delos, đôi khi giữa họ lại xuất hiện những khoảng lặng bức bối như thế—tựa hồ như cơn gió vô tình hất tung tấm khăn trải bàn, để lộ lớp gỗ đã mục nát với vô số lỗ hổng trên bề mặt.

Khi ấy, hắn cúi xuống, sống mũi lướt qua bờ vai nàng, thì thầm:

"Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó."

Không rõ đó là lời cầu xin hay mệnh lệnh. Nhưng ánh mắt đó—rốt cuộc là ánh mắt thế nào?

Daphne còn đang mải suy nghĩ, Apollo đã nhanh chóng chải mượt suối tóc rối tung vì giấc ngủ của nàng. Những ngón tay dài vốn sinh ra để khảy đàn và giương cung nhẹ nhàng xuyên qua từng lọn tóc nàng, tết lại gọn gàng rồi vấn cao thành một búi thanh nhã.

Mỗi động tác đều cẩn trọng đến mức không làm nàng đau dù chỉ một sợi tóc.

Hoàn thành xong, Apollo áp môi lên phần gáy nàng: Đợi ta.

Daphne mỉm cười, hỏi ngược lại:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!