Daphne trầm mặc hồi lâu.
"Nàng đang nghĩ gì?" Apollo cọ cằm vào đỉnh tóc nàng.
Nàng nhìn xuống cánh tay đang ôm lấy mình, giọng điệu vẫn bình thản: "Vì sao ngài đột nhiên đưa ta đến đảo Delos?"
Động tác nũng nịu của Apollo khựng lại trong chốc lát: "Ta đã muốn đưa nàng đến nơi ta sinh ra từ lâu, giờ thời điểm vừa khéo." Hắn cúi xuống, chạm mắt với nàng, giọng điệu càng thêm dịu dàng: "Nàng sẽ thích nơi này."
Chưa đợi nàng đáp, hắn đã kéo nàng ra ngoài: "Ta dẫn nàng đi làm quen với chỗ ở mới."
Mặt sàn cẩm thạch tráng lệ của cung điện lạnh lẽo khiến nàng bất giác run lên. Apollo lập tức nhận ra nguyên do, xoay người bế nàng trở lại ghế, mỉm cười chỉ ra sự thật hiển nhiên: "Nàng quên mang giày."
Hắn cầm lên một đôi giày vàng tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật đặt vào tay nàng. Lúc này, Daphne mới đột nhiên nhận ra mình không còn khoác lên tấm áo giản dị Gaia ban tặng nữa, mà thay vào đó là một chiếc váy dài màu lục non hoàn toàn mới. Không chỉ vậy, dải buộc vải đơn sơ dưới ngực cũng đã bị thay bằng một chiếc đai lưng khảm đầy trân châu, một chiếc vòng tay rộng đính lục bảo ôm lấy cánh tay nàng, còn sợi dây vàng đan tinh xảo thì vòng qua trán, buộc mái tóc dài phía sau.
Ngọc quý, trân châu, hoàng kim... tất cả đều nặng trĩu trên người. Nàng nghi ngờ chính vì những thứ trang sức xinh đẹp nhưng nặng nề này mà lúc nãy khi tỉnh dậy, nàng mới cảm thấy đặc biệt mệt mỏi.
Đương nhiên, để hoàn thiện tất cả, chỉ còn thiếu đôi giày thắt dây trên tay Apollo.
Từ đầu đến chân nàng đều là lễ vật từ con trai Leto.
Daphne không hề tỏ vẻ vui mừng khi nhận được những tặng phẩm quý giá. Những gì khoác lên người cũng là một loại dấu ấn, chứng tỏ mối liên hệ đặc biệt với kẻ ban tặng. Nếu đó chỉ là quà tặng bình thường, nàng có thể từ chối hoặc hoàn trả, nhưng với quà của thần linh, lựa chọn duy nhất chỉ có thể là vui vẻ tiếp nhận.
Apollo lặng lẽ thu hết phản ứng của nàng vào mắt mà không nói lời nào. Hắn ngồi xuống bên cạnh, giữ lấy cổ chân nàng, đặt lên đùi mình, có ý định tự tay xỏ giày cho nàng.
Daphne giật mình, vội vàng thu chân lại. Nhưng bàn tay vững vàng giữ lấy mắt cá chân nàng không hề nhúc nhích.
Nàng giằng ra lần nữa: "Ta tự làm được..."
Sắc mặt Apollo không thay đổi, nhưng ngón tay lại siết chặt hơn: "Ta muốn tự tay làm điều đó."
Nguyện vọng của thần linh không thể bị từ chối. Hắn mang giày vàng vào chân nàng, dùng dây buộc mềm mại quấn quanh mắt cá chân, tỉ mỉ thắt chặt từng nút. Khi đã hoàn tất cả hai bên, hắn mới ngẩng đầu nhìn nàng, giọng điệu vẫn bình thản: "Nàng không thích những gì ta chuẩn bị cho nàng."
"Ta... chỉ là không hiểu." Daphne siết chặt tấm vải trải trên ghế. "Vì sao ta không thể ở lại Delphi? Ở đây không có rừng núi mà ta quen thuộc, không có ai ta biết rõ... Người duy nhất ta có thể dựa vào chỉ có ngài."
Hắn khựng lại, dường như không hiểu vì sao nàng lại bận tâm đến điều đó đến vậy.
Daphne cũng thoáng sững sờ. Ban đầu, nàng cho rằng Apollo đã nhìn thấu tâm tư của mình, nên mới đưa nàng đến đây để đoạn tuyệt mọi khả năng trốn thoát. Nhưng nhìn bộ dạng hắn lúc này, nàng chợt không dám chắc nữa.
"Chỗ ở của Artemis nằm ở phía bên kia đảo, nhưng nàng hiếm khi trở về. Mẹ của ta cùng các nữ thần tùy tùng của bà cũng sống ở đây. Mẹ ta sẽ rất thích nàng, lát nữa ta sẽ đưa nàng đến gặp bà."
"Không, không phải vấn đề đó." Nàng lắc đầu. "Ngài đã không hỏi ta khi ta còn tỉnh táo, rằng ta có muốn đến Delos không, mà chỉ..."
Lời nàng nghẹn lại một lúc lâu, cuối cùng mới gom đủ can đảm để thốt ra: "... Chỉ đơn thuần mang ta đi, như thể ngài có ý định giam lỏng ta, không hề định cho ta cơ hội từ chối."
Một khoảng lặng chết chóc bao trùm.
Tiếng sóng biển bỗng trở nên ầm vang như thể đang vỗ trực tiếp vào tim nàng, khiến nàng khó mà thở nổi.
Apollo không nói không rằng, như một bức tượng điêu khắc tuyệt mỹ nhưng lạnh lẽo đến rợn người. Hắn chớp mắt một cái, nhanh như một cơn đau xẹt qua. "Ta thực sự lo lắng nàng sẽ từ chối đến Delos."
Hắn chậm rãi cúi xuống, tựa trán vào vai nàng, vòng tay siết chặt lấy nàng.
"Ta—" Giọng hắn nghẹn lại, môi mấp máy như đang tìm từ ngữ thích hợp. Hơi thở hắn phả lên làn da dưới cổ nàng, khơi lên từng cơn rùng mình tê dại. "Ta sợ rằng nếu không lập tức đưa nàng đi, ta sẽ vĩnh viễn mất nàng."
Nàng hơi sững sờ. Quá khoa trương? Nhưng hắn hoàn toàn không có vẻ đang nói dối.
"Cha đã chấp thuận. Chỉ cần ta chứng kiến lời tiên tri thứ hai thành sự thật, người sẽ ban cho ta rượu mật trường sinh. Lời tiên tri thứ hai không đòi hỏi ta phải làm gì nhiều. Nhưng dù vậy, Hera rất có thể đã biết nàng là nữ thần rừng từng phụng sự Dionysus, ta không dám để nàng ở lại Delphi. Một mảnh gương của Nữ hoàng từng rơi xuống nơi đó, dù ta đã thanh tẩy hồ nước ấy, nhưng ai dám chắc bà ta không còn cách nào khác để tiếp cận nàng?
Nếu một lúc nào đó ta vắng mặt, ai biết bà ta có thể ra tay thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!