Chương 48: Hắn chỉ đang đàn vì nàng

Ánh sáng trong trẻo đột ngột tràn ngập nơi cánh cửa, Daphne giơ tay che mắt. Đợi đến khi ánh sáng dịu bớt, nàng trượt xuống khỏi mép giường, chân trần bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Một cột sáng vàng rực vươn lên từ chính giữa đền thờ gần đó, trong khoảnh khắc khiến cả mặt trời cũng trở nên lu mờ. Thánh quang nhanh chóng tản ra, hóa thành những bông tuyết phát sáng rơi chậm rãi từ bầu trời.

Nàng đưa tay đón lấy những điểm sáng rơi xuống.

Nhưng đúng lúc đó—

Ầm!

Cửa đại điện bị xô mạnh, vang lên tiếng chấn động dữ dội. Daphne kinh ngạc quay đầu lại, cảnh vật trước mắt bỗng nhòe đi, chỉ cảm thấy có một sức mạnh to lớn đẩy nàng lùi về sau.

Khi hoàn hồn, nàng thấy những lọn tóc ánh vàng chảy qua tầm nhìn, một sức nặng tựa đá tảng đè lên người nàng.

Apollo...? Nàng đưa tay khẽ đẩy, nhưng không mảy may nhúc nhích.

Chuyện gì vậy? Nàng hỏi. Hắn không đáp, chỉ vùi mặt vào hõm cổ nàng, rất lâu không động đậy. Một lúc sau, Daphne mới đột nhiên nhận ra—hắn đang áp má vào động mạch nơi cổ nàng, lắng nghe nhịp mạch đập truyền qua da thịt.

Ánh sáng ngoài cửa sổ vẫn chưa hoàn toàn tan biến.

Có vẻ như ngay khi đưa ra lời tiên tri, Apollo đã lập tức chạy đến gặp nàng.

Rõ ràng nàng vẫn đang ở trong đền thờ của hắn, không cần thiết phải vội vã đến thế.

Dẫu đã trở lại Delphi, sự bồn chồn của Apollo vẫn không hề thuyên giảm. Daphne vốn định trở về căn nhà nhỏ trên sườn đồi, nhưng hắn kiên quyết giữ nàng lại đền thờ—hơn nữa, còn là tòa chính điện nơi trước đây hắn từng nghiêm cấm nàng đặt chân vào.

Hôm nay, khi hắn đưa ra lời tiên tri, mọi người đều phải rời đi, chỉ có nàng được chờ đợi bên điện phụ gần cửa, đón nhận thần dụ. Daphne đã từng hoài nghi, có phải nàng đã để lộ sơ hở nào đó để hắn lần ra manh mối hay không. Nhưng dường như không phải vậy.

Dù sao đi nữa, gần đây hắn trông chẳng khác nào một con rồng chỉ yên tâm chợp mắt khi báu vật của mình nằm ngay dưới móng vuốt.

Một cảm giác gần như thương yêu thoáng qua, Daphne đưa tay luồn vào mái tóc vàng mềm mại của thần linh, khẽ vu. ốt ve từng chút một. Apollo dần bình tĩnh lại dưới động tác dỗ dành ấy, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Ánh mắt ấy mềm mại đến mức có thể tha thứ cho bất kỳ sự tùy hứng vô lý nào.

"Đã có chuyện gì sao?" Daphne hỏi, chợt phát hiện trên môi hắn có một vết thương nhỏ. Nhưng chỉ trong nháy mắt, dấu vết của máu liền biến mất, như thể đó chỉ là ảo giác của nàng.

Apollo chạm nhẹ vào mũi nàng, thân mật cọ cọ:

"Không có gì. Chỉ là đột nhiên cảm thấy mệt mỏi."

"Thần linh cũng biết mỏi mệt sao?" Nếu xét theo kinh nghiệm bản thân, nàng không nghĩ vậy.

"Ta vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ quyền năng tiên tri, nên việc nhìn thấu vận mệnh cũng tiêu hao không ít sức lực. Nhưng bây giờ ta đã khá hơn nhiều." Hắn hít sâu, chậm rãi chống người đứng dậy.

"Ta phải đến Olympus. Dionysos đã chính thức thành thần, theo thông lệ, sẽ có một đại tiệc chúc mừng, ta không thể vắng mặt."

Daphne mỉm cười:

"Xin gửi lời chào của ta đến ngài ấy."

Apollo bước đi một bước, đột nhiên ngoảnh lại:

"Hãy nói với ta rằng nàng sẽ không nhân cơ hội này mà rời đi."

Tim nàng chợt siết lại, nhưng vẫn thản nhiên hỏi:

"Tại sao ta phải rời đi?"

Ta không biết. Apollo cúi mắt, im lặng một lúc, rồi khi nhìn nàng, trong đôi mắt hắn thoáng ánh lên vẻ yếu mềm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!