Apollo từng nghĩ rằng, một khi đã có được Daphne, ngọn lửa thiêu đốt trong huyết quản hắn ắt sẽ tắt lịm.
Vậy nên hắn khao khát chiếm hữu nàng, khẩn cầu tình yêu của nàng khi đã chắc chắn rằng nàng cũng yêu hắn. Hắn mong mỏi được nàng chấp thuận, rồi cuối cùng, như ý nguyện, hắn đã có được nàng.
Lẽ ra hắn phải an tâm—là chính hắn đã tự tay cởi bỏ dải buộc trước ngực nàng, để thiếu nữ trưởng thành giữa núi rừng và đầm lầy từ biệt nét thuần khiết hoang dã, trở thành ái nhân của thần. Giờ đây, nàng đã là của hắn, và chỉ có thể là của hắn.
Nhưng hắn đã lầm.
Ngay tại khoảnh khắc lẽ ra phải là viên mãn nhất, ảo ảnh tiên tri đáng nguyền rủa lại trỗi dậy, khiến hắn sững sờ bất động.
Apollo? Daphne bối rối gọi tên hắn.
Hắn chớp mắt, nhìn thấy đôi mắt long lanh của nàng, khuôn mặt nàng đỏ ửng như cánh hồng, nhưng đồng thời, hắn cũng thấy miền đại địa rộng lớn đến tuyệt vọng. Hắn điên cuồng đuổi theo một bóng người phía trước, song vĩnh viễn chẳng thể với tới.
Hắn vẫn không thấy rõ toàn bộ bóng lưng, Ananke chỉ tiết lộ một góc áo tung bay, trên đó ánh bạc của hoa văn chìm lấp lánh theo từng bước chạy.
Giờ đây, hắn không chỉ biết chiếc áo nhã nhặn ấy là lễ vật của đất mẹ, mà còn hiểu rõ cảm giác mềm mại của tấm vải pha kim tuyến khi lướt qua đầu ngón tay.
Không chỉ vậy, hắn lại một lần nữa thấy bóng mờ của đôi chân ẩn dưới vạt váy. Dẫu chỉ thoáng hiện trong chớp mắt, nó cũng đủ để đôi mắt thần minh khắc sâu hình ảnh. Hắn chậm rãi đưa mắt nhìn xuống, đường nét xương nhỏ nhắn trong ảo ảnh trùng khớp hoàn toàn với hình dáng nơi tay hắn đang nắm giữ.
Tương lai chưa từng thay đổi.
Nàng vẫn sẽ rời bỏ hắn.
Ngọn lửa giận dữ vốn đã nguội đi lại bùng cháy mãnh liệt, thậm chí còn cuồng nộ hơn trước. Apollo siết chặt tay, như thể muốn bằng cách này mà nắm bắt điều mà tiên tri đã bảo là không thể chạm tới, rồi mạnh mẽ giữ chặt lấy.
Daphne tất nhiên chẳng thể hiểu cơn sóng dữ đằng sau cặp mắt Apollo đến từ đâu, đến mức nhất thời quên cả phản ứng.
Dục vọng và ôn nhu giằng xé trong hắn.
Hắn biết mình không nên giận dữ với nàng. Nàng chẳng thể thấy những gì hắn thấy, không hay biết chính bản thân nàng trong tương lai sẽ làm gì, càng không có nghĩa vụ phải gánh chịu tội lỗi cho điều chưa hề xảy ra.
Nhưng mặc cho lý trí bảo hắn như vậy, mặc cho hắn biết chính mình đang ngây ngốc đến nực cười, hắn vẫn không thể dập tắt đi suy nghĩ cứ lặp đi lặp lại trong đầu:
Rõ ràng nàng cũng yêu hắn.
Rõ ràng nàng cũng yêu hắn, thế cớ gì lại bỏ rơi hắn?
Ngay khi ấy, Apollo lần đầu tiên nhận ra, như thể sở hữu Daphne chỉ là khởi đầu của sự dày vò chứ chẳng phải kết thúc, việc giữ gìn tình yêu của nàng cũng không hề dễ dàng như hắn tưởng.
Nhưng những trải nghiệm mới mẻ mà tình yêu mang lại chẳng dừng lại ở đó. Khi đứng từ xa nhìn Daphne chia tay Dionysus, Apollo lại phát hiện ra một điều: hắn thực sự không hề hiểu nàng.
Biểu cảm nàng dành cho đứa con của Semele, nụ cười trêu ghẹo nàng trao cho Dionysus, những động tác nhỏ đầy trầm tư khi nàng lắng nghe hắn ta—tất cả đều xa lạ đối với Apollo.
"Chỉ là... khi nàng nói chuyện với hắn, có quá nhiều biểu cảm mà ta chưa từng thấy."
Trước mặt Dionysus, Daphne trông thật thoải mái. Nàng nói năng tự nhiên, bông đùa tùy hứng, rõ ràng rất tín nhiệm hắn ta. Trái lại, khi đối diện Apollo, trước khi chạm vào hắn, thậm chí trước khi cất lời, nàng luôn chững lại một chút, như để dò xét hắn trước tiên.
Sự khác biệt này khiến Apollo không vui, nhưng không phải không thể lý giải: có lẽ Daphne sợ làm hắn phật ý, nên luôn giữ kẽ, vẫn mang theo phần nào kính sợ đối với hắn. Hoặc có lẽ, bởi nàng đã cùng Dionysus trải qua không ít gian truân, nên giữa họ có sự tín nhiệm phi thường.
Nhưng không chỉ là biểu cảm.
Điều thực sự như mũi kim châm vào lòng Apollo chính là sự thân thuộc tự nhiên giữa nàng và Dionysus. Đôi khi, Dionysus chỉ cần nói đôi câu, nàng dường như đã hiểu thấu hàm ý, như thể giữa họ có một sự đồng cảm ngầm hiểu. Điều đó là gì, Apollo không thể biết được.
Daphne rõ ràng đã mở lòng với hắn, trao đi những bí mật sâu kín nhất. Hắn đáng lẽ phải là người thân cận nhất với nàng, theo mọi nghĩa. Thế nhưng, trong khoảnh khắc này, hắn lại chỉ như một kẻ đứng ngoài cuộc, một khán giả bị gạt ra rìa. Cảm giác bất lực xa lạ này khiến Apollo vô cùng khó chịu.
Và khi nghĩ sâu hơn, hắn chợt nhận ra: có quá nhiều điều về nàng mà hắn vẫn chưa biết.
Vậy nên, Apollo đột nhiên hỏi: Nàng thích điều gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!